Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1237 - Định Cho Diệp An Làm Con Thừa Tự.



Chương 1237 - Định Cho Diệp An Làm Con Thừa Tự.



Chương 1237: Định Cho Diệp An Làm Con Thừa Tự.Diệp Thư không chịu nổi người khác nói con mình không tốt ai cũng không được, nói cái gì không tốt cũng không được."Trắng trẻo mập mạp mới đáng yêu, bác sĩ nói, tia cực tím đối với làn da của trẻ sơ sinh không tốt, dễ bị bỏng, trẻ nhỏ không nên tiếp xúc với ánh nắng quá nhiều." Diệp Thư nói."Tia nào? Làm sao có thể đốt cháy một đứa trẻ?” Lưu Nguyệt Quế kỳ quái hỏi.Diệp Thư: "Tia cực tím."“Đó là tia gì?" Lưu Nguyệt Quế vẫn mờ mịt.Diệp Thư: "Quên đi, xem như cháu chưa nói.”Hoa Chiêu ở một bên cười trộm.Lưu Nguyệt Quế rất nghiêm túc hỏi cô: "Con bé nói tia gì? Trẻ con thật sự không thể phơi nắng nhiều sao? Thím nghĩ rằng rất tốt ah, cháu nhìn nhóc bướng bỉnh nhà thím xem, hầu như không có bệnh, còn rắn chắc, sắp biết đi rồi!"“Mặt trời quá lớn thì đừng phơi nắng." Hoa Chiêu nói.Cô không giải thích quá nhiều là tia gì, đầu óc Lưu Nguyệt Quế không tiếp nhận được.Không phải cô chê cười ai, mà cô đã nói với bà ấy trước đây!Nhưng hiện tại Lưu Nguyệt Quế lại giống như căn bản chưa từng nghe qua.Hoặc là lúc ấy căn bản không để trong lòng, chỉ ứng phó trên mặt mũi. Hoặc là trí nhớ của Lưu Nguyệt Quế thật sự không tốt.Hoa Chiêu nghi ngờ là vấn đề thứ hai.Hiện tại nhà lưu Nguyệt Quế có nhiều đứa nhỏ như vậy!Hoa Chiêu sợ bà ấy mệt mỏi, dẫn đến bệnh Alzheimer."Mặt trời quá lớn, thím khẳng định sẽ không đưa nó ra ngoài, đứa nhỏ này sợ nóng." Lưu Nguyệt Quế ôm nhóc bướng bỉnh nói.Đứa bé bướng bỉnh cũng không thành thật, ở trên đùi bà ấy chạy tới chạy lui muốn đứng lên, nhào về phía Tiểu Thận cùng Tiểu Kế Tổ.Lưu Nguyệt Quế đã biết Tiểu Thận không thích nhóc bướng bỉnh, ngược lại ấn hắn không cho hắn đi qua.Nhưng bà lại cười nói: "Cháu xem thằng nhóc này, rắn chắc bao nhiêu, cũng sắp biết đi. Đại Bảo biết đi chưa?” Bà hỏi Diệp Thư.Lại cắm rễ lên người Diệp Thư.Diêu Kế Tổ một chút ý tứ muốn đi cũng không có."Còn chưa tới 12 tháng, còn sớm." Hoa Chiêu nói: "Tiểu Thận cũng chưa biết đi đâu."Bây giờ trẻ em nói chung là không đủ dinh dưỡng, trước 2 tuổi có thể đi là bình thường.Nghe Hoa Chiêu nói Tiểu Thận cũng chưa biết đi, biểu tình của Diệp Thư lại tốt lên.Bởi vì cái mệnh, làm cô ấy luôn lo nghĩ, phàm là phát hiện Diêu Đại Bảo có chỗ nào không bằng người, cô ấy liền lo âu."Biết nói chuyện rồi phải không? Có thể gọi ba mẹ không?” Lưu Nguyệt Quế hỏi.Một chút cũng không phát hiện ra Diệp Thư hiện tại không vui vẻ lắm."Biết gọi." Diệp Thư cúi đầu nói với Diêu Đại Bảo: "Mau, gọi bà ngoại hai.”Diêu Đại Bảo quay đầu nhìn Lưu Nguyệt Quế một chút, lập tức lại quay đi cùng Tiểu Thận tay trong tay chơi đùa, một chút cũng không có ý gọi.Không trách hắn, từ "bà" hắn còn chưa học được, chứ đừng nói đến từ bà ngoại hai khác miệng như vậy.Tiểu Thận lại bị nhắc nhở, ngọt ngào cười với Lưu Nguyệt Quế, gọi "Bà nội hai.""Ai! Thực nghe lời! Điềm Điềm chúng ta miệng thật ngọt, nào, bướng bỉnh, cháu cũng nhanh gọi mọi người, đây là thẩm thẩm, đây là cô cô, đây là anh trai, đây là em trai."Hoa Chiêu vừa nghe thấy đứa bé bướng bình muốn gọi Tiểu Thận là em trai cô liền khó chịu.Nếu không phải đứa nhỏ này sinh ra sớm hơn Tiểu Thận, có lẽ cũng không dễ dàng bị đổi như vậy."Thím Hai, thím ngồi trước, lát nữa có khách đến, cháu đi phòng bếp xem một chút." Hoa Chiêu nói."Ai, cháu cứ là đi, lát nữa ai sẽ đến?" Lưu Nguyệt Quế hỏi."Khách của chị." Hoa Chiêu nói."Khách của Tiểu Thư à, ai vậy?" Lưu Nguyệt Quế hỏi Diệp Thư.Những người ở độ tuổi của bà không bao giờ biết cái gì được gọi là sự riêng tư.Nhưng đây cũng không tính là chuyện riêng tư gì, lát nữa người sẽ tới."Một người bạn cháu gặp ở Hồng Kông, vừa vặn cũng ở đây. Lát nữa cả nhà họ sẽ tới, thím hai cháu cũng đi hỗ trợ. Thím cứ ngồi đây.”"Thím cũng đi hỗ trợ." Lưu Nguyệt Quế đứng lên."Không cần không cần, hai người chúng cháu là được!" Diệp Thư nói ra."Vậy các cháu để bọn nhỏ ở đây, thím trông giúp cho." Lưu Nguyệt Quế nói."Không cần, hắn cách xa cháu sẽ khóc." Diệp Thư ôm hài tử chạy."Lớn rồi sao còn dính người vậy chứ, chuyện này không thể được, bé trai không thể quá nuông chiều" Lưu Nguyệt Quế còn muốn nói điều gì, đã không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thư nữa, xông vào phòng bếp rồi.Bà cúi đầu nhìn đứa bé bướng bỉnh, thở dài.Sao bà không có chút nhãn lực kia chứ, bà đương nhiên nhìn ra hai người đều không thích đứa bé bướng bỉnh này.Nhưng nó cũng là người vô tội, nó còn nhỏ như vậy, chuyện gì cũng không thể quyết định, bà phải tận lực giúp hắn hóa giải mâu thuẫn, để cho tất cả mọi người thích hắn."Bà nội, ăn!" Bé bướng bỉnh chỉ vào hoa quả trên mặt bàn nói.Một tiếng bà nội lại làm cho Lưu Nguyệt Quế mặt mày hớn hở, bà cũng làm bà nội rồi, không phải bà ngoại!Bà có cháu!Tuy không phải ruột thịt đấy, nhưng luôn nuôi bên người từ trong tháng đến bây giờ, cũng như ruột thịt vậy!Đến lúc đó, bà sẽ nói với Diệp An, để cho hắn thu dưỡng đứa nhỏ này, hắn cũng có đời sau rồi.Nói đến Diệp An, nhớ tới người vợ hữu danh vô thực mỗi ngày làm trò của hắn, Lưu Nguyệt Quế lập tức buồn rồi.Trong phòng bếp, Diệp Thư lại cùng Hoa Chiêu nói thầm: "Em nói thím hai làm sao vậy? Sao còn coi trọng đứa bé kia hơn cả ruột thịt vậy?"Hoa Chiêu biết tâm tư Lưu Nguyệt Quế, cô nói qua với cô ấy: "Tương lai bà ấy muốn đem đứa nhỏ này làm con thừa tự cho Diệp An.""À?" Diệp Thư kinh ngạc, nhưng cô ấy cũng đã biết tin tức Diệp An "Không được", Lưu Nguyệt Quế đối với người nhà mình có chút không giấu giếm, lộ ra tiếng gió rồi.Diệp An đã "Không được", không thể có con, vậy nhận nuôi một đứa bé xác thực không sao."Vậy cũng không thể nuôi hắn ah, cô nhi còn nhiều, rất nhiều.”"Cha mẹ đứa bé bướng bỉnh còn sống, lại là loại người kia, sớm muộn gì cũng gây phiền toái, em chờ xem đi, không chừng ngày nào đó cha mẹ của hắn sẽ nhảy ra tìm hắn." Diệp Thư nói ra."Chuyện này vẫn phải xem ý tứ Diệp An, hắn muốn nuôi thì nuôi." Hoa Chiêu nói: "Chỉ cần hắn muốn, người Ngô gia cũng không phải là khó giải quyết.""Được rồi trước mặc kệ hắn, chị nói với em tình huống người Kim gia, cô bé kia tên là Kim Lan Hinh, cha là Kim Kevin, mẹ là Phan Lệ Trân, trong nhà là trùm châu báu Hồng Kông, rất có thực lực, hơn nữa thanh danh không tồi.”"Nếu không phải em nhắc nhở chị, chị căn bản sẽ không nghĩ đến phương diện kia"Nói thật, nếu là Diêu gia trước kia, người ta chưa hẳn đã để ý.Diêu gia bây giờ, theo lý Kim gia cũng chưa chắc sẽ để ý. Nghe nói Kim gia trước khi đi Hồng Kông, cũng là hào môn thế gia giàu mấy đời.Cô ấy đã gặp, cũng tự nói mình cũng không có loại khí chất như Phan Lệ Trân kia, đó là loại khí chất được bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn đấy.Mà khi còn bé, cô ấy còn chơi bùn trèo tường đây này.Nhưng hiện tại Diệp gia cộng thêm Diêu gia, hai nhà cũng xứng đôi rồi.Kim gia cũng không tính trèo cao.Con gái Kim gia nói như thế nào cũng không cần gánh vác gia đình, không cần phải cột lên con trai sau tuôi nhà cô ấy ah?Tuy cô ấy cảm thấy con của mình ngàn tốt vạn tốt, nhưng nếu như cô ấy là Phan Lệ Trân, tuyệt đối sẽ không đem con gái 6 tuổi của mình gả cho một đứa bé “yểu mệnh” đấy."Đợi nhìn thấy người rồi nói sau." Hoa Chiêu vừa nói xong, cửa lớn đã bị gõ vang."Xem, người Kim gia cũng đến quá nhanh, tính toán lộ trình, lúc chị cúp điện thoại bọn hắn liền xuất phát." Hoa Chiêu nói với Diệp Thư: "Phu nhân nào đi ra ngoài mà không trang điểm chỉnh trang một giờ? Có thể thấy được đã sớm chuẩn bị xong, bọn hắn ngược lại còn tích cực hơn so với người cần cải mệnh đấy."Diệp Thư nhếch miệng, nếu như là như vậy, vậy thì quá tốt!Cô ấy tình nguyện đây là một âm mưu, cũng không hi vọng Đại Bảo của mình có vấn đề gì!



Bạn cần đăng nhập để bình luận