Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1461 - Nôn Ra Máu



Chương 1461 - Nôn Ra Máu



Chương 1461: Nôn Ra MáuBiểu tình của Phương Hải Tinh không tốt nói: "Đúng vậy, hình như từ lúc quen biết người phụ nữ kia, mỗi lần bọn họ ra ngoài, luôn 'ngẫu nhiên gặp' bà ta."Phương Hải Tinh đã không còn là góa phụ làng chài trầm mặc ít nói, không có kiến thức trong quá khứ.Cô ấy đã ở nhà Hoa Chiêu nhiều năm. Kiến thức nhiều, người cũng tự tin hơn.Cái gì mà ngẫu nhiên gặp, nhất định là ôm cây đợi thỏ!Trong lòng Hoa Chiêu có chút kỳ quái.Mấy ngày nay tuy rằng ban ngày cô bận rộn, nhưng buổi tối đều ở nhà, có thể cùng ông nội nói chuyện phiếm.Nhưng tại sao cô không nghe ông nội nhắc tới chuyện với Hồng Anh một lần nào?Hoa Chiêu nói: "Sao lúc trước ông nội lại không nói với tôi?”Phương Hải Tinh nói: "Không có gì để nói, Hướng Hồng Anh không chạy tới vì chú Hoa, mà chạy tới vì chú Diêu, lúc trước căn bản không liên quan gì đến ông ấy."Chỉ là hôm nay Hoa Cường bị liên lụy, nếu như bị bệnh....Phương Hải Tinh nhìn thuốc trước mặt Hoa Chiêu, là ba phần, cô ấy nói: "Hai phần là được rồi, người phụ nữ kia thân thể tốt, tắm nước nóng là đủ rồi, không cần tắm thuốc."Vốn Hoa Chiêu không biết, hiện tại nếu đã biết, vậy đặt phần thuốc thứ ba sang một bên. Ừ, hai phần là đủ."Nấu trong 15 phút trước khi đổ vào bồn tắm.” Hoa Chiêu nói.Phương Hải Tinh nhanh nhẹn đi vào góc nấu thuốc.Hoa Chiêu trở về thăm Diêu Lâm.Tắm nước nóng bình thường đối với Diêu Lâm mà nói dường như vô dụng.Nước nóng khiến Diêu Khôn nóng đến không dám xuống nước, Diêu Lâm lại nói nhiệt độ không đủ, giống như nước ấm, lạnh.Đôi môi của ông vẫn còn màu xanh lá cây.Nước mắt Diêu Khôn sắp rơi xuống, đây là chuyện gì vậy?Hoa Chiêu đi vào.Hoa Chiêu cầm một cái bình, rót một ít chất lỏng vào.Sắc mặt Diêu Lâm rất nhanh đã phiếm hồng, môi cũng khôi phục huyết sắc."Thoải mái.... Ah, nước này có chút nóng, nhanh pha thêm chút nước lạnh vào giúp ông!” Diêu Lâm nói.Ông lại tò mò nhìn cái bình trong tay Hoa Chiêu hỏi: "Cháu rót cái gì vậy?"“Tinh dầu thực vật, thư giãn hoạt huyết.” Hoa Chiêu nói.Không khí tràn ngập hương thơm đặc trưng của thực vật, không thể nói rõ mùi gì... Nếu phải hình dung, đó chính là hương vị của rừng sau mưa.Diêu Lâm thở ra, cảm giác cả người đều sống lại.Ông vừa mới cho rằng, hôm nay mình sẽ chết cóng.Phương Hải Tinh đã nấu xong thuốc tắm, nói một bảo mẫu khác bưng tới cho Diêu Lâm bên này, cô ấy bưng phần Hoa Cường trở về.Một giờ sau, hai ông già ra khỏi nước.Hoa Cường đi tới phòng Diêu Lâm, xem ông ấy thế nào.Ông từ thái độ của Hoa Chiêu mơ hồ đoán được Diêu Lâm có thể không tốt, hơn nữa trạng thái vừa rồi, thật sự không tốt, ông có chút lo lắng.Diêu Lâm hiện tại đang nằm trong chăn, trong chăn còn bỏ túi nước nóng.Ngoài cửa, Hướng Hồng Anh cũng đi vào.Bà ta quả thật trẻ hơn hai người rất nhiều, sau khi tắm nước nóng một lúc cũng không còn vấn đề gì nữa, vội vàng tới thăm Diêu Lâm."Anh Diêu, anh có sao không?” Hướng Hồng Anh ngồi bên giường Diêu Lâm, ân cần hỏi.Ánh mắt bà ta tìm kiếm bàn tay của Diêu Lâm.... Phát hiện tay đang ở trong chăn thì từ bỏ ý định nắm tay."Tôi không sao." Diêu Lâm có chút suy yếu, nhưng vẫn lấy lại tinh thần nói.Trước mặt người ngoài, ông luôn cố gắng duy trì phong độ tốt.Quý ông, quý ông tiêu chuẩn.Hốc mắt Hướng Hồng Anh lập tức đỏ lên: "Hôm nay thật sự xin lỗi, tôi vốn định cứu anh, kết quả không cứu được, ngược lại còn được anh cứu.... Nếu không phải anh cứu tôi, hiện tại tôi đã chìm dưới đáy hồ kia, tôi nên báo đáp anh thế nào mới tốt đây!"Nói đến chỗ động tình, nước mắt cũng rơi ra hai giọt.Tiếng khóc già nua Diêu Lâm nghe thấy mà đau đầu.Bây giờ ông chỉ muốn nghỉ ngơi."Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?” Hoa Chiêu nhìn Hướng Hồng Anh hỏi.Hướng Hồng Anh lau nước mắt giả vờ không nghe thấy.Hôm nay bà ta muốn diễn một vở mỹ nhân cứu anh hùng.Lúc trước nói chuyện phiếm, Diêu Lâm nói ông không biết bơi, bà ta liền nghĩ ra ý tưởng này, dẫn ông ấy đi chèo thuyền, rơi xuống nước, bà ta sẽ cứu!Bà ta bơi rất tốt.Có ân cứu mạng ở đây, làm cái gì không được?Chèo thuyền, rơi xuống nước, đều dễ dàng thao tác, rất dễ kéo Diêu Lâm lên mặt nước.Nhưng bà ta đánh giá thấp cái lạnh của hồ nước vào mùa thu và đánh giá quá cao khả năng bơi của mình.Ngâm mình trong nước được hai phút, chân bà ta bị chuột rút, chìm xuống đáy.Quá khẩn trương nên đã kéo lật luôn thuyền của Hoa Cường tới cứu bọn họ.Thuyền đôi bằng nhựa, bất ổn, huống chi trên thuyền chỉ có mình Hoa Cường, trọng tâm càng không vững.Cuối cùng bà ta được Hoa Cường và Diêu Lâm vớt lên.Mà Diêu Lâm nói không biết bơi, thực tế rất biết, bà ta một chút công lao cũng không có.Bây giờ bà ta có nói gì cũng bất lợi.Hoa Chiêu đã đoán được mọi chuyện từ lời nói của Phương Hải Tinh, hiện tại dù Hướng Hồng Anh không nói lời nào, cô cũng không buông tha cho bà ta, tiếp tục hỏi: "Bác gái Hướng, hôm nay ai đề nghị chèo thuyền vậy?"Hướng Hồng Anh vừa lau nước mắt vừa nói: "Tôi thấy hôm nay mặt trời không tệ, thời tiết cũng tốt, nghe nói ngày mai trời sẽ lạnh, sau này không thể chèo thuyền, tôi nghĩ hôm nay chèo một chút...""Lần sau bà muốn chèo thuyền thì hãy tự chèo, dẫn theo mấy ông già khác mà chèo thuyền, đừng tìm ông nội và ông cậu tôi nữa, bọn họ lớn tuổi, giày vò không nổi.” Hoa Chiêu nói.Khóe miệng Hướng Hồng Anh kéo một chút, cái gì gọi là mang mấy ông già khác chèo? Bà ta là loại người đó sao?"Đây là lần đầu tiên tôi chủ động mời người khác chèo thuyền!” Bà ta không thể không nói.Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người đáng để bà ta chủ động mời, trước kia đều là được mời."Nghe nói gần đây bà luôn đến gặp ông cậu tôi?” Hoa Chiêu hỏi.Câu hỏi này...."Đây đều là duyên phận, ai ngờ..."Hướng Hồng Anh còn chưa nói xong Hoa Chiêu đã nói: "Là duyên phận cũng là nghiệt duyên, bà thiếu chút nữa đã lấy mạng ông ấy! Xem ra các người bát tự tương khắc, về sau không thích hợp gặp mặt, bác gái Hướng, phiền bác sau này nhìn thấy ông cậu tôi, hãy coi như không thấy.""Đâu mà lấy mạng hả? Nói vậy quá phóng đại rồi.” Hướng Hồng Anh không khóc nữa, ánh mắt sáng ngời nhìn Diêu Lâm: "Cô xem sắc mặt anh Diêu tốt biết bao? Không sao đâu!”Hướng Hồng Anh lại lẩm bẩm một câu: "Còn nói bát tự tương khắc gì nữa, cô cũng không phải người tính quẻ, cô nói không tính.”"Hơn nữa, ân cứu mạng không thể không báo, bằng không tôi thành loại người nào?"Diêu Lâm nghe thấy giọng nói của bà ta rất phiền, hiện tại đầu đau như muốn nổ tung: "Đủ rồi! Ra ngoài đi! Sau này tôi không muốn gặp bà nữa!"Nói xong không đợi mọi người phản ứng, đột nhiên phun ra một ngụm máu.Mọi người kinh hãi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận