Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1142 - Cô Mới Là Mẹ Của Nó.



Chương 1142 - Cô Mới Là Mẹ Của Nó.



Chương 1142: Cô Mới Là Mẹ Của Nó.Bên kia, người Trương gia nhìn thấy bà Đào cũng sững sờ."Tiểu Mạch, bà sao lại trở về rồi hả?" Bà Trương liếc mắt liền nhận ra bà Đào, vừa mở miệng đã nói.Giống như bà ta không nên trở về vậy.Đào Lam nhíu mày.Bà Đào lại không ngại, bổ nhào vào trên người bà Trương: "Chị ah, em rất nhớ chị ah!”Hai chị em ôm nhau khóc rống.Bà Đào đứt quãng mà bắt đầu hỏi thăm tình huống trong nhà, cha mẹ còn ở đây không.Sau khi nghe nói cha mẹ đã sớm mất, bà ta lại khóc càng thương tâm hơn.Bất quá đây là chuyện sớm dự đoán được, bà Trương lớn hơn bà ta mấy tuổi, năm nay hơn 60 tuổi, nếu cha mẹ bà ta còn sống, cũng sắp 90 tuổi rồi.Chỗ bọn họ có khí hậu khắc nghiệt, rất ít người già sống đến tuổi này.Người thân thất lạc tìm về nhà, còn ăn mặc rất tốt. . . Người Trương gia đều rất nhiệt tình."Đây là con trai cô? Lớn lên rất anh tuấn!" Bà Trương nhìn Đào Lam nói, ánh mắt dừng ở trên người và đồng hồ trên cổ tay hắn."Dạ, đây là Đào Lam." Bà Đào bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra trong những năm qua.Mơ mơ hồ hồ..., giống như sau khi bà ta lạc mất đã trực tiếp bị bán cho cha Đào Lam, sinh ra hắn vậy.Ngược lại cũng không có ai nghi vấn."Dì nhỏ, sao giờ dì mới trở về?" Con trai trưởng Trương Đại Phú của bà Trương hỏi.Lúc Trương Tiểu Mạch rời nhà, hắn bảy tám tuổi, mơ hồ có chút ấn tượng.Biết rõ mình khi còn bé là dì nhỏ nuôi lớn, cho nên hiện tại hỏi chuyện rất thân mật."Dì nhỏ hồ đồ, không biết đường, khi còn bé ngoại trừ thôn Trương gia, cái gì khác cũng không biết, không tìm thấy nhà." Bà Đào nói: "Lần này là gặp một đồng hương ở thôn Khao Sơn, cô ta nói biết Trương Đại Mễ ở thôn Trương gia, lúc này dì mới tìm được nhà!""Đồng hương thôn Kháo Sơn? Ai vậy?" Mọi người kỳ quái mà hỏi, thôn Kháo Sơn có ai đi nơi khác rồi hả?"Tên là Hoa Chiêu, một người phụ nữ rất xinh đẹp, mệnh cũng tốt, gả. . ."Bà Đào còn chưa nói xong, mọi người liền bùng nổ."Ai?""Hoa Chiêu?""Cô gặp Hoa Chiêu?""Cô ta nói dì trở về sao?""Cô ta không nói gì sao?""Dì không biết Hoa Chiêu là ai?"Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà nói.Làm mẹ con Đào Lam bị hỏi đến ngơ ngác rồi, bọn hắn sao giống như ai cũng biết Hoa Chiêu vậy?"Hắc! Dì nhỏ, Hoa Chiêu là cháu ngoại của cháu ah! Con gái của Trương Quế Lan, cháu gái của mẹ cháu!" Trương Đại Phú đắc ý nói.Bọn hắn bị Hoa Chiêu dùng thủ đoạn đuổi ra thủ đô. . . .Chuyện mất mặt như vậy khi trở về thôn người Trương gia sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra bên ngoài?Bọn hắn chỉ nói Hoa Chiêu hầu hạ bọn hắn ăn chơi một vòng, sau đó mua phiếu vé đưa bọn hắn về nhà đấy.Hoa Chiêu vốn muốn giữ bọn hắn ở thủ đô luôn, nhưng bọn hắn sao lại không biết xấu hổ mà phiền toái Hoa Chiêu? Kiên quyết muốn trở về!Người xa quê mất đi cội nguồn! Bọn hắn không muốn rời khỏi thôn Trương gia! !Mọi người đối với mấy lời này của bọn họ xì mũi coi thường.Lúc trước ở thôn Kháo Sơn Hoa Chiêu cũng không cho bọn hắn khuôn mặt hoà nhã, đến thủ đô lại thay đổi rồi hả?Dù bộ dạng Hoa Chiêu có thay đổi, nhưng tính tình không có khả năng thay đổi.Còn có, một thân bị thương kia, làm như bọn hắn không nhìn thấy vậy.Chỉ là đồng hương quê nhà, bọn hắn cũng không trực tiếp xé rách da mặt của người Trương gia.Lúc này đổi lại là bà Đào cùng Đào Lam sững sờ.Hoa Chiêu là thân thích của bọn họ? Là cháu gái của Trương Đại Mễ? Đây chính là quan hệ huyết thống trực hệ!Vì sao trước kia cô ta không nói?"Ah, dì nhỏ còn không biết Trương Quế Lan là ai, đó là con gái lớn của mẹ cháu, dì đi rồi mới sinh đấy." Trương Đại Phú nói ra.Bà Đào run lên, ánh mắt đối diện với ánh mắt của bà Trương.Bà Trương im lặng, ánh mắt như sơn động, u ám."Đi, tôi dẫn hai người lên núi, trước tiên bái tế cha mẹ một chút đi." Bà Trương nói.Người ta muốn đi viếng mộ, người xem náo nhiệt liền giải tán, chỉ chừa lại người Trương gia.Buổi tối, Đào Lam cùng Trương Đại Phú ở một phòng, bà Đào cùng chị gái anh rể ngủ một giường.Chuyện này ở bản địa không có gì kỳ lạ cả.Đừng nói đầu những năm 80 niên, dù là cuối những năm 90, điều kiện ở Đông Bắc vẫn rất khổ cực, người nhà ba đời ngủ một giường cũng là chuyện thường.Đêm dài tĩnh lặng, tây phòng truyền đến tiếng ngáy rung trời, Trương lão đầu cũng ngủ rồi, bà Đào mới mở miệng."Trương Quế Lan ah, là đứa bé kia sao?" Bà ta run rẩy nói."Đúng vậy." Bà Trương lập tức đáp lời.Bà ta hiếm khi thanh tỉnh, đã trễ như thế cũng không buồn ngủ."Nó, nó gả cho gia đình tốt ah, cám ơn chị." Bà Đào nói.Bà ta cho rằng Hoa Chiêu gả tốt, vậy Trương Quế Lan cũng được gả tốt, mang con gái đi thủ đô rồi.Bằng không thì người ta ở thủ đô sao có thể biết Hoa Chiêu?Bà ta hiện tại không biết nhiều về tình huống Diệp gia, đều là nghe Đào Lam nói.Diệp Lị còn có tố chất cơ bản, những thành viên trong nhà, đặc biệt là tình huống của một nhà bác, cô ta nửa chữ cũng không dám nói nhiều.Đào Lam cũng cho là chồng của Hoa Chiêu là một cán bộ bình thường."Khục." Những lời này bà Trương cũng không dám tiếp, Trương Quế Lan gả tốt chỗ nào? Một người chết rồi, một người muốn đánh chết nó. . . .Bất quá hiện tại cuộc sống xác thực rất tốt!Con nhóc chết tiệt không có lương tâm kia! Bà ta không công nuôi nó lớn như vậy! Hiện tại được ăn ngon uống tốt, đừng nói một miếng canh, ngay cả vị cũng không cho bà ta ngửi được!Táng tận lương tâm! Sẽ bị sét đánh!Cũng may hiện tại rốt cục bà ta lại có biện pháp gây khó dễ với cô ta."Ai, tôi ngậm đắng nuốt cay mà nuôi lớn nó, nó bây giờ lại không nhận tôi. . ." Bà Trương bắt đầu tố khổ.Một số dựa trên thực tế, một số là bịa đặt! Dù sao cũng rất ủy khuất."Sao có thể chứ. . . Con bé sao có thể như vậy. . ."Bà Đào liên tục nói."Cũng là trèo lên cành cây cao, chướng mắt người thân như chúng ta rồi." Bà Trương ủy khuất nói: "Tôi không nói được nó, chính cô đi nói với nó đi thôi.""Tôi, tôi. . ." Bà Đào cũng run rẩy đôi môi, cuối cùng nói: "Vậy coi như thôi, về sau không gặp là được.""Như vậy sao được!" Bà Trương lập tức cao giọng.Nghe thấy tiếng ngáy ở phòng tây dừng lại, bà Trương lại hạ thấp giọng nói: "Cô rốt cuộc cũng là mẹ ruột của nó! Mạng của nó đều là cô cho đấy! Cô nói nó là chuyện hoàn toàn bình thường!”"Không không không." Bà Đào lắc đầu liên tục: "Tôi không phải tôi không phải, tôi không nói, nói cũng vô dụng đấy, nói cũng làm được cái gì, ngoại trừ mất mặt, có lẽ còn mang đến phiền toái cho con bé."Mắt bà Trương đột nhiên sáng ngời, tựa như con cú, bà ta nghĩ tới thân phận người đàn ông kia, lại nghĩ tới thân phận người Diệp gia, lập tức cảm giác mình lấy được thượng phương bảo kiếm."Đi! Đi thủ đô! Tìm bọn họ! Cô là mẹ ruột của nó, nó phải dưỡng lão cho cô!" Bà Trương nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận