Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 492 - Hận.



Chương 492 - Hận.



Chương 492: Hận.Về đến nhà, Diệp Danh lập tức thuần thục mà rửa mặt thay quần áo, sau đó đi nhìn hai Bảo Bảo.Gần đây bởi vì công tác, bởi vì Văn Tịnh, bởi vì chuyện Khâu gia, anh thật sự không rảnh đến thăm bọn nhỏ, nghĩ cũng không được.Thúy Vi hình như thật sự nhận ra Diệp Danh, trông thấy anh lập tức cười, duỗi hai cánh tay nhỏ ra để cho anh ôm.Vân Phi nhưng lại nhếch miệng cười một cái, xem như bắt chuyện qua rồi.Hoa Chiêu ở một bên thấy rất kỳ lạ hiếm có, đứa nhỏ mới vừa hơn trăm ngày, liền có nhận thức rồi hả? Cái này cũng quá nhanh rồi.Nhưng lúc bọn chúng ở trong bụng của cô không biết đã hấp thu bao nhiêu năng lượng, thông minh một chút cũng không kỳ quái.Chỉ cần bọn hắn không có siêu năng lực, cô có thể tiếp nhận.Thực sự có siêu năng lực…Cô cũng rất vui mừng, chính là sợ người khác sẽ bị hù đến.Văn Tịnh ngồi ở trên ghế sô pha không nhìn hai đứa bé bên kia, thấy mẹ chồng nhìn, cô ta cúi đầu giải thích một chút: "Con nổi lên bệnh sởi, nên không qua đó, sợ đem bệnh lây qua cho bọn chúng."Miêu Lan Chi còn nhìn chằm chằm vào mặt của cô ta, cau mày nói: "Vài ngày không gặp, sao lại nghiêm trọng như vậy rồi hả? Đi khám qua chưa?"Kỳ thật trong lòng cực kỳ tức giận, biết rõ chính mình bị bệnh thì đừng tới ah, ai biết có lây không! Nếu chính bà nổi lên mấy cái mụn lạ trên mặt, bà nhất định sẽ không tới đây đấy!Đứa nhỏ quá mỏng manh, một cái mụn nước nho nhỏ cũng nguy hiểm rồi, bà không chấp nhận bất cứ rủi ro nào.Nếu không phải sợ cô ta sắc mặt không tốt, thật sự lung túng, hiện tại liền muốn đuổi đi.Diệp Danh kỳ thật cũng biết, đi nửa đường mới nhớ tới đấy…Văn Tịnh kiên quyết không gặp bác sĩ, còn không nói cho anh biết cô ăn cái gì, anh cũng không xác định được mụn bọc trên mặt cô có lây truyền không.Cho nên anh vừa rồi rửa sạch tay nhiều lần, từ trong ra ngoài đều thay đổi quần áo một lần.Cũng may ở trong sương phòng còn giữ lại quần áo trước đó.Văn Tịnh kỳ thật rất mẫn cảm, mẹ chồng rõ ràng quan tâm cô ta, nhưng lại âm thầm ghét bỏ cô ta, cô ta đã hiểu.Còn có Diệp Danh vừa rồi một lần lại một lần rửa tay... Nỗi hận trong lòng đang cuộn trào chưa từng thấy!Thật là có Hoa Chiêu cùng đứa con cô ta sinh, cô ta như ngã vào trong bùn, cái gì cũng không phải rồi!Nhưng là cô ta còn phải duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng.Cô ta nhỏ giọng nói: "Xem qua thầy thuốc, bác sĩ nói là dị ứng theo mùa.""Lúc nào vậy? Ở bệnh viện nào?" Diệp Danh lập tức hỏi. Ngày hôm qua hỏi còn nói không đi."Sáng hôm nay, bác sỹ ở đơn vị đã khám, anh cũng biết, ông ta y thuật khá tốt." Văn Tịnh nói ra.Diệp Danh từ chối cho ý kiến, anh không tin, nhưng cũng không tiếp tục nghi vấn.Văn Tịnh thở phào.Nhưng bầu không khí trong phòng im lặng và trầm mặc, cô ta không thể ở lại được nữa."Kỳ thật buổi chiều con còn có việc đấy, là xin phép nghỉ một buổi, hiện tại không có việc gì rồi, con phải về trước đi làm rồi, hôm nào chờ con tốt rồi, lại đến thăm đứa nhỏ." Văn Tịnh nói xong đứng lên.Miêu Lan Chi lập tức nói: "Đã có chuyện vậy thì nhanh đi, bằng không thì chút đứa đã tan tầm rồi."Diệp Danh nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Trên đường cẩn thận chút."Vậy mà không giữ cô ta lại, trên mặt mũi cũng không giả bộ một chút…Càng không cùng cô ta đi…Văn Tịnh kéo ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, bước nhanh đi ra.Ra cửa sân, trong lòng bàn tay đã bị cô ta đâm thủng, máu tươi một giọt một giọt rơi trên mặt đất.Nếu như nhìn cẩn thận, giọt máu kia là màu đỏ sậm đấy, một chút cũng không có màu đỏ tươi."Con bé đến cùng làm sao vậy? Lại ăn bậy cái gì?" Miêu Lan Chi hỏi Diệp Danh."Con cũng không biết, cô ấy không nói." Diệp Danh thở dài."Thiệt là, bây giờ còn đang ăn sao? Bằng không thì làm sao lại càng ngày càng nghiêm trọng? Con phải kéo nó đến bác sĩ, đừng để đến lúc xảy ra chuyện lớn." Miêu Lan Chi nói ra.Tuy không thích Văn Tịnh, nhưng bà cũng không hi vọng cô ta có việc. Đây chính là vợ của con trai, hắn năm đó tâm tâm niệm niệm lấy về nhà đấy."Ngày mai con sẽ mang cô ấy đi." Diệp Danh nói ra.Hoa Chiêu chỉ ngồi ở chỗ kia, rốt cuộc có muốn giúp đỡ không?...Diệp Thư từ phía sau đài đi ra, đã bị ngăn cản.Mã Quốc Khánh tay nâng một bó hoa tươi đứng ở nơi đó, trông thấy cô liền lộ ra vẻ mặt cười ngây ngô mà xông lại, đem hoa nhét vào trong ngực cô."Không nghĩ cô ca hát lại dễ nghe như vậy!" Mã Quốc Khánh kinh ngạc mà vui vẻ nói.Diệp Thư nhìn bó hoa, lại nhìn hắn, lại nhìn hoa, cho nên, đây là?



Bạn cần đăng nhập để bình luận