Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 204 - Rời Đi



Chương 204 - Rời Đi



Chương 204: Rời Đi.Bởi gì mấy ngày qua bọn hắn luôn ở bên cạnh, đặc biệt là Tề Gia Hào cùng La Quyên, giống như treo ở trên cánh tay Hoa Cường, Hoa Chiêu không tìm được cơ hội cùng Hoa Cường nói về chuyện nhân sâm.Hoa Cường cũng không cần cô nói, nghe Tề Thư Lan nói như vậy, Hoa Cường cũng không ngẩng đầu lên: "Không có.""Cha, chúng con thực sự cần dùng gấp…Chúng con cũng không có lấy không của cha, cha xem nó có giá bao nhiêu, đến lúc đó chúng con sẽ đưa tiền cho cha!" Tề Thư Lan nói ra.Bà ta cảm thấy cha cũng không thể lấy của bọn họ 10 vạn a? Càng không thể đòi 100 vạn, chuyện đó chỉ có người có lòng dạ hiểm độc mới có thể làm được."Cái này ta thật sự không có." Hoa Cường nói ra: "Trên núi có rất nhiều, các người lên núi đào đi thôi.""Cha!" Tề Bảo Quốc tức giận, cha thật sự không còn là người cha năm xưa nữa rồi, trong mắt một chút cũng không có bọn hắn rồi!"Cha! Cha có biết tình cảnh của chúng con hiện tại rất gian nan hay không! Con cùng Thư Lan nếu xảy ra chuyện gì, người một nhà đều bị liên quan đến, thất nghiệp! Người lớn còn dễ nói, sống thế nào đều có thể, nhưng mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Gia Hào cùng Quyên Quyên sẽ không được đi học, không có nhà ở!" Tề Bảo Quốc nghẹn ngào nói."Ông nội!""Ông ngoại ~ "Tề Gia Hào lại bắt đầu một người một cánh tay đong đưa.Hoa Cường cười ha hả nói: "Không có việc gì, đến lúc đó các người liền tới nơi này, ta sẽ cùng đại đội nói qua, cho các người một người một nền nhà đấy, đến lúc đó chăn heo, trồng rau, kiếm được công điểm, đến lúc đó làm tốt sẽ vẫn được ăn no mặc ấm, bên cạnh đại đội còn có trường học, chuyện đến trường cũng không phải lo nữa."La Quyên đến cùng vẫn còn nhỏ tuổi, kìm nén không được tính tình, nghe thế nóng nảy: "Đến lúc đó ông cùng chị đi thủ đô trải qua những ngày tốt lành đi, chúng cháu ngược lại phải trở về nông thôn trồng trọt rồi! Ông cũng thật xấu!""La Quyên!" Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan đồng thời hô.La Quyên bị hai người trừng sợ, bỏ cánh tay Hoa Cường ra, chạy ra ngoài.Hoa Cường cũng không cười nữa, nói với bọn họ: "Để các người ăn cơm nhiều ngày như vậy cũng đã đủ rồi, các người hiện tại rời khỏi đây ngay lập tức."Mặt của ông trầm xuống, lập tức mang theo một cỗ sát khí, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan rất hiếm khi thấy, hiện tại đột nhiên vừa gặp, thật sự cảm thấy sợ hãi.Hoa Chiêu từ ngoài cửa bước vào, cười nói: "Nếu các người còn không đi, có tin tôi sẽ làm cho các người không thể ra khỏi cái thôn này được nữa không? Lúc này công tác chỉ có thể để người khác thế vào rồi, lúc nào tha cho các người đi ra ngoài. Trong cái thôn này, ông nội tôi vẫn là người có tiếng nói cuối cùng đấy."Cái câu uy hiếp này, thật sự quá khủng bố rồi.Tề Bảo Quốc không nói hai lời lập tức xuống đất mà bắt đầu thu thập hành lý, Tề Gia Hào cũng làm cùng ông ta. Tề Thư Lan không nhúc nhích, ngồi ở trên giường gạch lau nước mắt."Cha, giúp chúng con một chút có cái gì không tốt, đến lúc đó Hoa Chiêu cũng có nhà mẹ đẻ cường thế, Diệp gia cũng sẽ không xem nhẹ con bé, cha không biết, bà mẹ chồng kia đặc biệt chướng mắt con bé, luôn không nhìn con bé vào mắt, cũng không nói với nó được mấy câu.”Hoa Cường lập tức nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nhìn ông nội cười, vuốt bụng nói: "Ông nội đừng nghe bà ta nói mò, bà ta còn chưa vào đến cổng của Diệp gia thì biết cái gì. Mẹ chồng cháu rất tốt với cháu, lúc cháu muốn trở về bà ấy còn dốc sức liều mạng ngăn cản không cho đi đấy, là cháu muốn trở về đấy."Hoa Cường nghĩ nghĩ, đúng vậy, một đôi cháu trai lớn của nhà hắn đều đang ở trong bụng tiểu Hoa đấy, mẹ chồng con bé nhìn hai đứa bé cũng sẽ không thể đối xử tệ với tiểu Hoa được.Hoa Chiêu quay đầu, nhìn Tề Thư Lan triệt để lạnh mặt, thật là một người thích đặt điều gây bất hoà."Hiện tại không có xe lửa, tôi đi đại đội mượn cho các người cái xe ngựa đưa các người đi lên thị trấn." Đến thị trấn cô cũng không muốn tiễn!"Hi vọng lúc tôi quay trở lại, các người đã thu thập xong hành lý, bằng không thì, cũng đừng cầm hành lý nữa." Cô nói xong cũng đi ra ngoài.Chỉ chốc lát sau, Triệu Lương Tài tự mình đưa một cổ xe ngựa tới.Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan cũng thu thập xong hành lý.Tới đây như thế nào thì trở về như thế đó. Hoa Chiêu một cây hành cũng không đưa.Nhìn bóng lưng của bọn hắn biến mất, Hoa Chiêu nói: "Ông nội, ông nếu không nỡ từ bỏ mấy đứa nhỏ cũng không có việc gì, chờ chúng ta đi thủ đô, nhất định sẽ gặp lại."Cô nhìn bộ dạng của La Quyên, cô ta nhất định sẽ đến nhà đấy.Hoa Cường một bên chỉnh sửa dàn cho cây dưa leo một bên nói: "Ông nếu thật không nỡ, năm đó cũng không lựa chọn ra đi. Duyên phận của ông cùng bọn họ lúc ấy cũng đã chấm dứt.”Hoa Chiêu nhìn nét mặt của ông, không giống như đang thương tâm, như vậy cô cũng yên tâm."Ông nội, gốc cây nhân sâm kia, trên thực tế là cháu đào được trên núi Đường Sơn đấy." Hoa Chiêu nói ra. Cô không có nói là chính mình giấu riêng, trong nhà chỉ có hai ông cháu, cô lại giấu giếm một thứ quý giá như vậy thực sự quá làm tổn thương người rồi.Hoa Cường sửng sốt một chút, trừng mắt nhìn cô: "Cháu đi núi Đường Sơn rồi hả? Lúc nào? !"Từ khi trong nhà đã có máy radio, ông không có việc gì liền thích nghe đài, tất nhiên ông cũng biết rõ về trận động đất ở núi Đường Sơn."Diệp Thâm ngay từ đầu đã không có ngày nghỉ, luôn đóng quân ở núi Đường Sơn, cháu liền đến đó tìm anh ấy, ông yên tâm, hai đứa nhỏ đều rất tốt đấy, không có đụng phải địa chấn." Hoa Chiêu nói ra.Hoa Cường nhìn kỹ cô, không giống như đã bị thương, lúc này mới yên tâm gật đầu."Tiểu Hoa ~" bên ngoài đột nhiên có người gọi lớn.Hoa Chiêu thò đầu ra khỏi giàn dưa chuột và thấy thím Mã đang chạy về phía nhà mình."Tiểu Hoa, cháu đi xem một chút, nhà họ Lưu lại tới tìm mẹ cháu! Lần này còn dẫn theo rất nhiều người tới đây!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận