Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 680 - Phá Hư.



Chương 680 - Phá Hư.



Chương 680: Phá Hư.Khoa Nông nghiệp có ruộng thí nghiệm và lán thí nghiệm riêng, nhà trường mở rộng cửa cho sinh viên tự chọn nơi trồng dâu.Môi trường trồng cây là một yếu tố rất quan trọng, đây cũng là địa điểm thi.Bất quá mỗi người chỉ có 3 mét vuông diện tích, trồng một ít là đủ rồi.4 người chọn nhà kính, Hoa Chiêu chọn một bãi đất trống.Nhìn thấy sự lựa chọn của cô, 4 người còn lại đều mỉm cười, người thường chính là người thường.Khi nhiệt độ cao dâu tây phát triển nhanh, khi nhiệt độ thấp dâu tây sinh trưởng chậm, chút tập tính này đã được mọi người nghiên cứu.Thân là những người học khoa nông nghiệp, bọn hắn đều hiểu.Hoa Chiêu đương nhiên cũng hiểu.Là một người yêu thích vùng quê, dâu tây chỉ đơn giản là một bài học cơ bản, nhiệt độ và độ ẩm có thể làm cho dâu tây phát triển với tốc độ tối đa là bao nhiêu, cô đã học được ở kiếp trước.Thông thoáng.Và những kiến thức cô đã học ở kiếp trước vẫn chưa được nghiên cứu ra vào lúc này.Bây giờ đã là đầu tháng 8, thời tiết vẫn còn nắng nóng, nếu trồng trong nhà kính nhiệt độ quá cao sẽ không tốt.Giáo viên nhìn bọn hắn, cái gì cũng chưa nói, phân cho 5 người mỗi người một phần hạt giống dâu tây giống nhau là được rồi.Làm thế nào để trồng những hạt giống này ra dâu tây có vị ngon hơn, đây là mục đích nghiên cứu của họ, đồng thời cũng là tiêu chuẩn đánh giá.Hoa Chiêu cầm được hạt giống bắt đầu bận rộn công việc, dựng lên một lán nhựa trên khu đất 3 mét vuông được giao cho cô.Nhiệt độ trong nhà kính cao vào ban ngày và nhiệt độ bên ngoài xuống thấp vào ban đêm, vì vậy cô cũng cần có một cái lán nhựa để điều tiết một chút.Hơn nữa lán nhựa plastic, ban ngày có thể dễ dàng mở ra để thoát nhiệt độ, nhà kính thủy tinh lại không làm được như vậy.Có những cây trồng thử nghiệm khác trong đó, không thể phá hủy nhiệt độ của những cây trồng khác.Tạ Xuyên thấy thao tác của cô cũng sửng sốt một chút liền kịp phản ứng, lập tức mày dạn mặt dày xin giáo viên đổi chỗ trồng.Giáo viên liếc mắt nhìn hắn, trong lòng đột nhiên có ấn tượng không tốt với hắn, không ngờ Tạ Xuyên lại là loại người này, đây mới gọi là gian lận, quả thực là sao chép.Nhưng hạt chưa gieo, cũng không sai quy luật, giáo viên nói: "Anh đi hỏi Hoa Chiêu xem cô ấy có đồng ý không."Trái với dự đoán của giáo viên, Hoa Chiêu vui vẻ đồng ý."Bất quá ruộng thí nghiệm của anh cách xa tôi một chút." Hoa Chiêu nói."Được." Tạ Xuyên cũng thống khoái mà đồng ý.Ban đầu hắn đề xuất trồng dâu tây vì hắn đã nhiều lần trồng dâu tây tại nhà và đã có kinh nghiệm.Thao tác của Hoa Chiêu để cho hắn giật mình nhận ra một điểm khác, những thứ khác, hắn tự tin mình có thể làm tốt.Ba người còn lại thấy vậy nhưng không thay đổi, họ vẫn trồng trong nhà kính, nghiên cứu về dâu tây đều dựa trên kiến thức trong sách giáo khoa và họ vẫn nghĩ nhà kính tốt hơn.Hoa Chiêu đắp kín lán, sẽ đem hạt giống đã xử lý một đêm đều gieo xuống, sau đó mỗi ngày chụp ảnh làm ghi chép."Có rảnh thì tới giúp tôi liếc mắt nhìn một chút, thời gian khác tôi sẽ không tới." Cô nói với ba người Tôn Thượng nói.Sắp xuất ngoại rồi, cô có rất nhiều thứ muốn chuẩn bị, hơn nữa cô không nỡ ông nội, mẹ, và bốn đứa em, cô muốn trở về ở cùng bọn hắn nhiều hơn một chút."Cô yên tâm đi, chúng tôi khẳng định sẽ trông thật tốt, tuyệt không để cho người khác tới quấy rối!" Tôn Thượng nói.Hoa Chiêu yên lòng đi rồi, trong góc lán cô đã gieo xuống một cọng cỏ non, nó sẽ giúp cô quan sát đấy.Thời gian trôi qua rất nhanh, cây dâu tây cô trồng một ngày một bộ dạng.Khi nhiệt độ 30 ° và độ ẩm thích hợp, dâu tây có thể chín trong 20 ngày.Cô trồng đấy, thậm chí sẽ nhanh hơn hai ba ngày.Tốc độ này, đối với những người khác mà nói, quả thực là tốc độ ánh sáng.Nhiệt độ thấp, thời gian sinh trưởng tự nhiên dâu tây cần 60 ngày để chín.Mà bọn hắn đã nghiên cứu và khống chế được, tốc độ này có thể sớm đến 35-40 ngày, cái này đối với bọn họ mà nói đã là kiêu ngạo rồi.Kết quả ban ngày ngẫu nhiên đi ngang qua ruộng thí nghiệm của Hoa Chiêu, xuyên thấu qua cái lán, nhìn thấy trái cây của người ta từng ngày từng ngày lớn lên, quả đã bắt đầu chuyển hồng.Nhìn lại chính mình đấy, chỉ vừa nở hoa!Vậy còn so sánh cái gì? Quay trở lại đi học a!Hai sinh viên năm 3 ngoan ngoãn rút lui, mặc kệ cây dâu tây của mình tự sinh tự diệt.Chỉ có một sinh viên năm 4 đã tốt nghiệp cùng Tạ Xuyên vẫn còn kiên trì.Người này công tác không tốt, phải xuống các cơ sở bên dưới làm chỉ đạo viên, điều này làm cho hắn rất giận buồn bực.Đột nhiên truyền đến chuyện du học sinh, làm cho hắn thấy được ánh rạng đông.Hắn cùng Tạ Xuyên giống nhau, thực sự muốn ra nước ngoài.Ra nước ngoài học cùng việc làm chỉ đạo viên cơ sở, quả thực là một trời một vực.Hắn hiện tại cũng ở trong nhà kính luôn rồi, để trông coi cây dâu của mình, miệt mài đọc sách và nghiên cứu, chỉ hy vọng có thể vượt qua Hoa Chiêu.Nhưng nhìn cây vừa mới ra quả nhỏ, hắn có chút tuyệt vọng.Tạ Xuyên cũng nhìn thành quả của mình, cùng sinh viên năm 4 kia không khác nhau lắm, cùng Hoa Chiêu so, còn kém xa.Mắt thấy quả dâu của Hoa Chiêu đã biến thành màu hồng phấn, Tạ Xuyên nóng nảy.Ngày hôm sau, sau khi Phan Xảo Xảo vội tới đưa cơm cho Tạ Xuyên, không lập tức rời đi ruộng thí nghiệm, mà rẽ tiến vào nhà kính của người sinh viên năm 4 kia.Sau nửa giờ cô ta mới đi ra, gật gật đầu với Tạ Xuyên đang đứng trong góc, vội vàng đi nha.Tạ Xuyên cười, hắn cảm thấy Phan Xảo Xảo rất có tài ăn nói, là ưu điểm lớn nhất trên người cô ta.Hắn cũng có chút luyến tiếc cô ta, cô ta thật sự dùng rất tốt.Nhưng xuất ngoại khó cỡ nào? Quả thực muôn vàn khó khăn, chính hắn có thể đi ra nước ngoài cũng không tệ rồi. . . .Buổi tối, trời nổi lên mưa to, mưa rơi không ngừng, hơn nữa càng ngày càng nặng hạt.Tất cả mọi người đóng cửa sổ thật kỹ sau đó tiếp tục ngủ rồi.Một thân ảnh lén lén lút lút mà ra khỏi nhà kính, mượn ánh sáng của tia chớp đi về phía cái lán nhựa của Hoa Chiêu.Hắn xoay người đi vào, rất nhanh liền đi ra, cẩn thận từng li từng tí mà dấu đi dấu chân, lại quấn rất nhiều vòng, mới trở lại chỗ của mình.Hắn không biết, sau khi hắn vừa rời khỏi, lại có một thân ảnh đến gần cái lán nhựa của Hoa Chiêu, ném mấy miếng thịt vào đám dâu tây tươi tốt, sau đó buông một con chó trong tay ra.Đây là con chó lang thang trong trường học, rất nổi danh, rất dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận. Mà với tư cách chó lang thang, nó không kén ăn.Ăn xong mấy khối thịt tươi, nó quả nhiên đối với mấy quả dâu tây sắp chín cảm thấy hứng thú, liền gặm.Cánh đồng dâu nhỏ bỗng trở thành một mớ hỗn độn.Ruộng dâu của Hoa Chiêu bị “người ta” phá hoại, rất có thể nghi phạm chính là hắn và đàn anh của hắn.Như vậy sao được?Hãy để cho động vật phá hư a, cô ta không có chỗ để nói rõ lí lẽ!Mà lại để cho đàn anh năm 4 đi một chuyến, đương nhiên là vì phòng ngừa vạn nhất điều tra ra có con người làm, có thể có người vác nồi cho rồi.Thuận tiện đá hắn ta ra.Dù sao thì dâu tây của hai người cũng giống nhau, không thể phân biệt được cao thấp.Mượn tia chớp, xác định dâu tây trong đất cơ hồ đã nát hết rồi, Tạ Xuyên mới đi ra.Lúc rời đi, hắn cũng cẩn thận che đi dấu chân của mình.Đã qua nửa giờ, mưa còn chưa ngừng, vì lo lắng nên ba người Tôn Thượng không hẹn mà cùng mà đi tới lán nhựa của Hoa Chiêu, muốn nhìn một chút có bị chìm hay không.Kết quả đã nhìn thấy chó lang thang trong trường học ăn uống no đủ nằm sấp ở bên trong tránh mưa.Ba người lập tức tức giận đến tròng mắt đều đỏ, hận không thể giết nó ăn thịt!"Các cô chờ, tôi đi tìm Hoa Chiêu!" Tôn Thượng bất chấp mưa to cùng đêm khuya, vội vàng đi nha.Hoa Chiêu nhìn Tôn Thượng nhưng lại cười nói: "Tiểu tử anh tốt số, ước muốn sắp trở thành sự thật rồi."Tôn Thượng ngơ ngác rồi, có ý gì?



Bạn cần đăng nhập để bình luận