Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 711 - So Cao Thấp.



Chương 711 - So Cao Thấp.



Chương 711: So Cao Thấp.Hội đấu giá vẫn tiếp tục.Vật phẩm đấu giá tiếp theo, không, một loạt vật phẩm đấu giá được đưa lên bởi một cô gái trẻ tóc vàng.Trên mâm lớn có hơn 20 loại trang sức của các quý bà.Có vàng và đá quý, nhưng nhìn thoáng qua cũng không có bảo vật quý hiếm, chỉ là đồ của những gia đình giàu có bình thường hay đeo.Và những người ở dưới sân khấu về cơ bản đều không thích, mang đi ra ngoài không đủ mất mặt đấy, sẽ để cho người khác cho là nhà bọn họ sắp phá sản rồi.Lại có tiếng la ó khác từ khán giả.“Hội chợ đấu giá này bị đình trệ kinh tế rồi hả?”"Loại vật này cũng có thể đi lên?""Không có trong tài liệu quảng cáo, tạm thời mới được thêm vào sao? Còn bỏ thêm chút đồ rách nát này?""Quả thực kéo thấp phong độ của hội đấu giá, nếu như tôi sớm biết là hội đấu giá cấp bậc này, căn bản sẽ không lãng phí thời gian tới!"Vừa rồi là nhà có ma, hiện tại lại là mấy thứ đồ rách nát này, hiển nhiên đã chọc giận một số người tính tình không tốt.Chỉ có hai người, lúc khay đi lên, lập tức dựng thẳng thân thể."Bọn họ làm sao vậy?" Diệp Thư tò mò nhỏ giọng hỏi Hoa Chiêu, cô ấy nghe không hiểu.Hai vệ sĩ đi cùng cũng không hiểu.Tất cả đều nhìn Hoa Chiêu.Nhưng hiện tại Hoa Chiêu căn bản không có thời gian giải thích, cô chăm chú nhìn trang sức trên khay.Hai trong số đó đã hấp dẫn ánh mắt của cô.Một sợi dây chuyền hình cây sự sống, một đôi bông tai hình cây nhỏ.Tạo hình có chút khác biệt, chưa nói tới quý giá và đẹp tới cỡ nào, nhưng nhìn quen mắt!Nó rất giống với chiếc trâm cài mà Hoa Chiêu lấy được lúc trước, cả về hình dáng và chất liệu.Hoa Chiêu lập tức nhấc tay: "Tôi có thể đi lên xem một chút được không?"Hiện trường yên tĩnh, sau đó phát hiện lại là vị tiểu thư chưa từng thấy qua các mặt của xã hội.A..., quả nhiên là xuất thân từ một gia tộc nhỏ, những vật này còn để ý.Người bán đấu giá rất ân cần nói với Hoa Chiêu: "Đương nhiên có thể, tiểu thư xinh đẹp, đến xem một chút! Giá cả vô cùng hợp lý, một mâm này chỉ có 30.000 đô."Rốt cuộc cũng là đồ trang sức, tuy không phải là loại có cấp bậc cao, nhưng nếu là gia đình bình thường cũng không mua nổi.Một khay 18 món, giá quy định là 30 nghìn đô, bình quân một cái không đến 2000, rất rẻ rồi.Đối với tất cả mọi người ở bên dưới, ngoại trừ Hoa Chiêu sẽ không có ai mua, cho nên người bán đấu giá liều mạng mà giải thích cho Hoa Chiêu.Phần đồ này cứng rắn bị nhét vào, cũng không phải là do ông chủ, mà là hắn đấy.Hắn ta có một người bạn tốt, còn thiếu nước quỳ xuống cầu xin hắn, để cho hắn hỗ trợ mang thứ này bán đi, tốt nhất là bán được giá tốt, bên kia có người chờ cứu mạng."Tiểu thư, ánh mắt của ngài coi như không tệ, cái vòng này cùng ngài đặc biệt xứng, đeo lên toàn thân đều rạng rỡ phát sáng nữa nha ~" Người đấu giá dốc sức liều mạng mà chào hàng lấy.Nhưng Hoa Chiêu không dám chạm vào sợi dây chuyền cây sinh mệnh, cô sợ chuyện lần trước sẽ xảy ra, cứ dính trên tay sẽ sượng mặt, hơn nữa, lúc ấy thân thể cô cũng không thể động."Ngài có thể đem nó lật qua cho tôi xem một chút được không?" Hoa Chiêu hỏi.Người bán đấu dừng lại một chút, ngược lại rất chấp hành nội quy.Những thứ họ đấu giá có thể cho người khác xem, nhưng bình thường họ không được phép động vào, một chút va chạm gây hư hỏng đều là tai nạn lớn.Tuy là món đồ không đáng tiền, nhưng quy củ không thể phá.Người bán đấu giá tự mình đưa sợi dây chuyền đến trước mặt Hoa Chiêu để cô xem kỹ.Hoa Chiêu thực sự tìm thấy một họa tiết quen thuộc ở mặt sau của sợi dây chuyền.Là chữ thể triện (*một loại chữ Hán), người bình thường sẽ nghĩ lầm đó là một hoa văn, hoặc là khuyết điểm nhỏ nhặt.Nhưng Hoa Chiêu nhận ra nó, đó là một chữ "Diêu".Xem ra quả nhiên là đồ của Diêu gia, nó cùng một bộ với cây trâm cài ngực mà cô lấy được trước đó.Cô có chút kích động: "Những vật này. . .""Tôi có thể nhìn xem sao?" Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua.Hoa Chiêu quay đầu nhìn lại, là một vị lão tiên sinh.Tóc hoa râm, một thân âu phục, tinh thần quắc thước, chống quải trượng, thoạt nhìn giống như một quý ông giàu có.Hơn nữa khuôn mặt lộ ra khá trẻ, tóc bạc trắng khuôn mặt hồng hào, làn da hồng nhuận phơn phớt có sáng bóng, nếp nhăn không nhiều lắm, còn có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ bộ dạng rất anh tuấn."Ah, Lý lão tiên sinh! Không nghĩ tới ngài vậy mà cũng cảm thấy hứng thú, mau mời đến bên này." Người đấu giá kích động nói.Vị này Lý lão tiên sinh, năm đó thế nhưng có danh xưng "Tiểu thần tài", đặc biệt có tiền.Lý lão tiên sinh tiến lên một bước, thò tay cũng không để ý quy củ mà nắm lấy vòng cổ.Mà Hoa Chiêu cũng bị ông ta gạt qua một bên không chút lưu tình.Hoa Chiêu nhướn lông mày, sao vậy?Ông ta lại không biết cái vòng này đặc biệt.Người bán đấu giá cũng khá kinh ngạc, vật nhỏ này có thể lọt vào mắt xanh của thần tài?"Ah, thất thố thất thố, những thứ này là đồ của cố nhân, Lý mỗ nhất thời thất thố." Lý lão tiên sinh nắm chặt vòng cổ không buông tay, nhìn người đấu giá nói: "30 nghìn, tôi. . . .""Tôi ra 40 nghìn!" Hoa Chiêu lập tức chặn đứng ông ta.Cô híp mắt nhìn vị Lý lão tiên sinh này, đồ của cố nhân? Họ Lý?Lý thế An cũng quay đầu nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, dùng sức híp mắt.Ông ta lớn tuổi, mắt viễn thị nghiêm trọng, hiện tại lại không đeo mắt kính, có chút thấy không rõ.Chỉ là mơ hồ cảm thấy, cái hình dáng này hình như có chút quen mắt.Ông ta cho tay vào túi quần muốn lấy kính mắt.Hoa Chiêu nói với giọng điệu ngang ngược: "Đây là tôi nhìn trúng trước đấy! Tới trước được trước!"Một cô gái nhỏ cái gì cũng =không hiểu. . .Lý thế An yên tâm, đưa tay ở trong túi quần ra, hướng cô cười cười, nhưng lại nói ra: "50 nghìn."Hoa Chiêu lại đột nhiên phát hiện, trên ngón tay đang nắm chặt vòng cổ kia, mang theo một cái nhẫn cũ.Tuy không bắt mắt cho lắm nhưng chiếc nhẫn và chiếc vòng cổ ở cùng một chỗ, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cùng một bộ.Lòng Hoa Chiêu nhảy dựng, ông ta vội vã như vậy, có phải bởi vì đã biết chút gì đó? Hoặc là đã nhận ra được cái gì?"60 nghìn." Hoa Chiêu nói."70 nghìn." Lý thế An lập tức đuổi kịp.Hai người vậy mà ở trước mặt nhau nâng giá lên.Người ở dưới đài đều sửng sốt.Cái gì đồ của cố nhân, mọi người đều không nghe thấy, bọn hắn cảm thấy Lý thần tài khả năng cùng nhà cô bé này có cừu oán.Cũng đúng, đều là người Hoa đấy, mọi người khẳng định đều biết nhau, có cừu oán cũng không kỳ quái.Chỉ có người đấu giá, cao hứng muốn điên rồi.Hắn thích nhất đúng là loại tràng cảnh này!Giá tiền đảo mắt đã được nâng lên 200 nghìn.Hoa Chiêu có chút do dự.Cô không chắc liệu chiếc vòng cổ và bông tai này có dị năng gì không.Cô đã đứng gần như vậy rồi, cũng không có cảm giác bị hấp dẫn gì.Trái lại chiếc nhẫn trên tay lão nhân này, lại làm cho tay phải của cô có chút rục rịch.Như vậy xem ra, 200 nghìn, thậm chí thêm nữa..., chưa hẳn đã đáng giá.Bất quá lại để cô buông tha, cô không cam lòng, vạn nhất bên trong có dị năng mới thì sao?Đột nhiên, dưới đài xông lên một người tầm 60 tuổi.Ông ta chạy đến trên đài, liền chặt chẽ mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.Thật sự là quá giống!"Những vật này tôi không bán nữa!" Diêu Lâm nói với người đấu giá.Người đấu giá nhận ra ông ta, đây chính là bạn tốt của cha hắn, chủ nhân của những vật này."Chú, bây giờ nói không bán, sẽ phải bồi thường thiệt hại đấy, 10 nghìn đô, hiện tại đối với chú mà nói, rất nhiều a? Cháu khuyên chú thận trọng." Người đấu giá hảo tâm nói.Vốn chính là muốn bán những vật này cứu mạng đấy, hiện tại chẳng những không có bán lấy tiền, lại muốn bồi đi vào một phần ba, ông ấy điên rồi sao?Diêu Lâm nhìn về phía Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận