Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 998 - Không Được Phép Đi Ngang Qua.



Chương 998 - Không Được Phép Đi Ngang Qua.



Chương 998: Không Được Phép Đi Ngang Qua."Hừ! Cô là ai?" Vương Đại Khánh khinh thường mà nhìn Hoa Chiêu.Tuy người phụ nữ này rất đẹp, nhưng ai cũng đừng nghĩ sẽ ngăn cản được đường phát tài của hắn!Hơn nữa hắn căn bản không tin câu uy hiếp này của Hoa Chiêu, chỉ bằng lúc trước ký tờ giấy rách kia liền muốn phán tội hắn? Cũng không phải cơ mật quốc gia!"Bí mật buôn bán cũng là chuyện cơ mật, bị để lộ cũng sẽ phạm pháp." Hoa Chiêu nói ra."Đừng nói với tôi những thứ vô dụng kia, tôi không sợ! Có bản lĩnh cô hãy cho cảnh sát tới bắt tôi đi!" Vương Đại Khánh kêu gào nói.Hoa Chiêu gật đầu, cô rất thích loại không nói đạo lý như vậy đấy."Đem hắn đánh đi ra ngoài." Cô nói ra.Sau lưng cô, Lưu Minh cùng Chu Binh lập tức tiến lên, Lưu Minh giải quyết Vương Đại Khánh, Chu Binh giải quyết mấy người Vương Đại Khánh mang đến để giúp đỡ kia.Trong xưởng lại lập tức náo nhiệt lên.Nhưng lần này náo nhiệt tới đột nhiên, đi cũng nhanh.Một đám người rất nhanh bị hai người đánh ngã, kéo đi ra ngoài."Cho hắn biết thế nào là lễ độ." Hoa Chiêu nói với Lưu Minh.Pháp luật không dọa nổi hắn, vậy thì dùng vũ lực, rất dễ sử dụng.Bước chân Lưu Minh rẽ ngang, liền kéo Vương Đại Khánh đi vào phòng nhỏ bên cạnh, đóng cửa lại.Mọi người không thấy hắn làm cái gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vương Đại Khánh.Hoa Chiêu cười cười, nhìn tất cả mọi người bên trong xưởng."Các người cũng đã ký hiệp nghị giữ bí mật, vậy thì nên tuân thủ cho tốt, bằng không thì, hắn chính là kết cục."Tất cả mọi người câm như hến mà nhìn cô, suy đoán thân phận của cô.Từ khi nhà máy thực phẩm này thành lập đến nay, Hoa Chiêu còn chưa tới xem qua, Từ Mai cũng nghe theo cô an bài, không nói với bên ngoài nơi này có cổ phần của Hoa Chiêu.Đương nhiên những người cũ luôn đi theo bọn họ cũng biết, bất quá những người này cũng sẽ không nói ra.Cho nên đối với thân phận của Hoa Chiêu tất cả mọi người có chút không rõ.Bất quá câu uy hiếp này bọn hắn tin.Bởi vì Hoa Chiêu đã làm được.Bên cạnh sau một tiếng kêu gào thảm thiết và sắc nhọn đã không nghe thấy âm thanh gì nữa rồi.Ánh mắt mọi người hoảng sợ, không phải là đánh chết chứ?Hoa Chiêu lại rất yên tâm, Lưu Minh ra tay luôn có chừng mực.Người nọ chẳng qua là quá đau, quá hoảng sợ, nên ngất luôn.Nếu như về sau hắn còn dám mang theo bí phương của cô đi ăn máng khác, cô còn tôn trọng hắn như một người đàn ông."Hôm nay nghỉ sao? Đều không cần sản xuất sao?" Hoa Chiêu nhìn xung quanh nói.Mọi người lập tức như chim thú chạy tán loạn.Chỉ để lại người Từ gia không thuộc về đây.Bọn họ biết Hoa Chiêu đấy, hiện tại mấy người đều núp ở sau lưng bà Từ không ngẩng đầu lên.Bà Từ cũng sợ ah, bà ta đẩy Triệu Đại Ni đi ra, chính mình trốn ở phía sau.Triệu Đại Ni nhìn Hoa Chiêu, lộ ra một nụ cười xấu hổ: "Vậy, cái gì, cám ơn ah. . ."Bà ta cho rằng Hoa Chiêu là tới giúp Từ Mai giải quyết vấn đề đấy."Đi thôi, vào trong văn phòng nói chuyện." Hoa Chiêu nói ra.Mấy người Từ gia đứng ở nơi đó không muốn động.Nói chuyện, nói chuyện gì? Bọn hắn cùng Hoa Chiêu có cái gì tốt mà nói hay sao? Mặc kệ nói chuyện gì, Hoa Chiêu sẽ hướng về bọn hắn sao?Không biết a! Người ta sẽ hướng về Từ Mai!"Ai nha, đứa nhỏ sắp đi học về, trong nhà còn không có người nấu cơm! Chúng tôi phải đi về trước rồi."Gừng càng già càng cay, bà Từ lập tức tìm được cớ.Hoa Chiêu nhưng lại bước chân, đứng ở chính giữa cửa ra vào.Bà Từ nhìn Hoa Chiêu, ngữ khí hèn mọn nịnh nọt: "Thực sự phải nấu cơm rồi, không thể để bọn nhỏ đói bụng.""Nếu không muốn đến văn phòng, vậy nói ngay ở chỗ này." Hoa Chiêu mặc kệ bà ta, phối hợp nói ra: "Cái nhà xưởng này kỳ thật là của tôi, Từ Mai chẳng qua là người làm công cho tôi mà thôi, một không có nhiều tiền, hai không có nhiều quyền, các người muốn vào đây công tác, tìm cô ấy là tìm lộn người, phải tìm tôi."Tất cả mọi người Từ gia sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu.Tình huống bọn hắn thăm dò được không phải như vậy, cái nhà xưởng này pháp nhân là Từ Mai.Pháp nhân xác thực là Từ Mai, bất quá là Hoa Chiêu để cho cô ấy làm đấy.Cái gì gọi là ông trùm giấu mặt? Trở thành pháp nhân sao còn ở phía sau màn được."Không tin?" Hoa Chiêu nói ra: "Các người nhìn một chút, xem cái nhà xưởng này, xem những loại máy móc này, loại nào mà Từ Mai dựa vào bán thịt kho hai năm có thể mua được?"Một câu đã bỏ đi hi vọng cuối cùng của người Từ gia.Bà Từ lập tức hung hăng liếc Từ Mai, đồ vô dụng! Bùn nhão không thể trát tường! Hại bà ta quỳ oan rồi!"Cái cổng chính của nhà máy này, về sau người nhà các người đừng tới đi ngang qua, bằng không thì, đó cũng sẽ là kết cục của các người." Hoa Chiêu chỉ.Lưu Minh đang kéo Vương Đại Khánh hôn mê bất tỉnh đi ra.Bộ dạng Vương Đại Khánh kia nhìn không ra sống chết.Mặc kệ sống hay chết, như vậy cũng quá thảm rồi.Mấy người Từ gia run rẩy, lời này bọn hắn cũng tin.Bọn hắn thế nhưng biết rõ Hoa Chiêu, biết rõ Diệp gia, cũng tận mắt nhìn thấy cô có thể, cũng dám làm như vậy."Không đi ngang qua, không đi ngang qua." Bà Từ lập tức nói.Hoa Chiêu lại quay đầu nhìn một phòng người đang làm việc nhưng kỳ thật đều dựng thẳng lỗ tai mà nghe."Tôi kỳ thật mới là chủ của nơi này, những người này cũng không phải thân thích của tôi, về sau ai dám nghe mệnh lệnh của bọn hắn làm chuyện ngu xuẩn, liền theo chân bọn họ cùng nhau rời đi."Không có người lên tiếng.Bất quá tất cả mọi người đều nghe lọt rồi.Hoa Chiêu lại quay đầu nhìn về phía người Từ gia: "Vậy thì, cũng không bao giờ gặp lại nữa?""Không gặp lại nữa." Bà Từ cúi đầu khom lưng đấy, dán vào chân tường bên cạnh Hoa Chiêu mà chạy ra ngoài.Những người khác cũng như thế.Chỉ có Triệu Đại Ni động tác chậm hơn.Từ Mai đột nhiên lên tiếng: "Chậm đã!"Người Từ gia tuy muốn vờ như không thấy, nhưng Lưu Minh cùng Chu Binh đã trở về, ngăn ở cửa ra vào, nhìn chằm chằm vào bọn hắn.Bọn hắn không dám không nghe."Chuyện gì?" Bà Từ quay đầu nhìn về phía Từ Mai lộ ra nụ cười từ ái."Về sau không được phép đánh mẹ tôi nữa! Bằng không thì, coi chừng tôi không khách khí!" Từ Mai kỳ thật cũng chưa nghĩ ra không khách khí thế nào.Nhưng cô cảm thấy nếu mình hiện tại không tranh thủ cho Triệu Đại Ni, trong chốc lát về nhà bà sẽ bị đánh!Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Tiến bọn hắn." Cô nói với Lưu Minh.Lưu Minh cùng Chu Binh lập tức xông tới.Người Từ gia "Vèo" một cái đã bỏ chạy rồi.Từ Cường Từ Phú chạy nhanh nhất, vợ của bọn hắn ở phía sau cũng đuổi không kịp, về phần bà Từ, vậy thì càng đuổi không kịp rồi, gấp đến độ sắp ngã sấp xuống.Triệu Đại Ni hoàn toàn bị ném ra.Bọn hắn cũng không nhớ thương đến việc lát nữa tìm bà ấy phát tiết.Có Hoa Chiêu cho Từ Mai chỗ dựa, câu "Không khách khí" kía đã có thể có phân lượng rồi.Mọi người đi rồi, Từ Mai mang Hoa Chiêu đi vào văn phòng.Vừa mới vào phòng, mắt cô ấy liền hồng hồng nói: "Cảm ơn."Hoa Chiêu giúp cô ấy đấy, thật sự rất nhiều nhiều nữa...."Một câu cám ơn sao đủ?" Hoa Chiêu cười nói: "Cô phải làm trâu làm ngựa cho ôi cả đời mới báo đáp được."Từ Mai bật cười."Tốt." Cô ấy nói ra.Hoa Chiêu cũng cười cười: "Không nói giỡn nữa, bây giờ nói về các vấn đề cải cách của nhà xưởng."Hai người ở trong phòng làm việc nói chuyện đến trưa.Từ Mai không thể tự mình trở thành ông chủ, nhưng hiện tại giải thích rõ cho cô ấy, cô ấy có thể nghe hiểu.Tách một vài nhiệm vụ ra và giao cho cô ấy, cô ấy cũng có thể làm được.Từ Mai học được rất nhanh.Hoa Chiêu thoả mãn, việc cô vung tay làm chưởng quầy hiện tại tuy chưa thể làm được, nhưng sau này khả năng thật sự không cần cô nữa.Sắc trời dần tối, Lưu Minh tới gõ cửa, nếu không quay về, anh Thâm sẽ tìm tới.Từ Mai vội vàng hỏi một vấn đề cuối cùng: "Loại chuyện như Vương Đại Khánh này về sau làm sao bây giờ?"Người điều chế gia vị trong nhà xưởng không phải chỉ có một người, là nhiều người. Một người hoàn toàn không thể làm được.Lần này chuyện Vương Đại Khánh đi ăn máng khác bị vũ lực ngăn lại, nhưng khẳng định còn có những người khác biết rõ cách điều chế, tâm tư lại lung lay, làm sao bây giờ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận