Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1182 - Quý nhân



Chương 1182 - Quý nhân



Chương 1182: Quý nhânĐào Lam vui vẻ, nhìn về phía Lý Tùng, đây là tình địch?Lý Tùng nóng nảy, không thèm che giấu nữa, lớn tiếng hô: "Nhã Đình! Tôi rất tốt với cô! Chẳng lẽ cô không biết tâm tư của tôi sao?"Vừa tan tầm, rất nhiều đồng nghiệp lập tức vây quanh.Mặt Triệu Nhã Đình nhất thời đỏ đến nhỏ máu, tức giận muốn khóc: "Anh tốt với tôi chỗ nào vậy hả? ... Phi phi phi! Những chuyện gì đó, tôi không biết, tôi không cần! Tâm tư của anh tôi cũng không muốn hiểu!"“Nhã Đình!” Lý Tùng vẻ mặt sẽ không để yên."Mỗi ngày tôi đều mang điểm tâm cho cô, mỗi ngày rót nước nóng cho cô, mỗi ngày lau bàn cho cô, mời cô đi xem phim, tôi đối với cô còn chưa đủ tốt sao?"Triệu Nhã Đình bộ dạng muốn sụp đổ: "Bữa sáng của anh cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng ăn! Cũng đã nói với anh vô số lần rồi đừng gửi cho tôi nữa! Tôi không cần! Tôi chưa bao giờ uống nước nóng của anh! Còn có lau bàn, tôi thật sự đã nói với anh không cần anh lau, không cần anh lau!”“Anh thật sự rất phiền phức!” Triệu Nhã Đình hô.Từ khi cô ấy bắt đầu công tác mấy tháng này đến nay, Lý Tùng xác thực luôn xum xoe với cô ấy.Cô ấy cũng cự tuyệt vô số.Lý Tùng không đẹp... Gia thế cũng không tốt, còn miệng lưỡi trơn tru, bình luận xung quanh cũng không tốt, dù sao cô ấy cũng không đồng ý với Lý Tùng.Nhưng Lý Tùng lại giống như một loại cao da chó, mỗi ngày quấn lấy cô ấy, cô ấy thật sự muốn sụp đổ."Còn xem phim thì sao? Cô nói sao về xem phim?” Lý Tùng hô.Triệu Nhã Đình thật sự tức giận khóc lên, cô ấy tìm kiếm trong đám đông, lập tức tìm được một cô gái: "Vương Phương Phương! Đó là vé xem phim mà cô đã cho tôi, cô đã mời tôi đi xem phim! Kết quả là tôi đi đến nhưng cô lại không đi, và sau đó tôi thấy anh ta! Cô nói xem, có phải cô đã nhận chỗ tốt gì của anh ta mà hãm hại tôi hay không?!”Vương Phương Phương bị cô ấy điểm danh nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi người, cô ta có chút chột dạ, kiên trì nói: "Sao tôi có thể nhận chỗ tốt của anh ta! Chỉ là ngày đó tôi đột nhiên bị tiêu chảy không có cách nào đi, hơn nữa rạp chiếu phim cũng không phải của nhà cô mở chỉ có một mình cô được đi xem, Lý Tùng cũng đi, hoàn toàn là trùng hợp.”Lý Tùng nghĩ đến ước định lúc ấy giữa hắn và Vương Phương Phương, hiện tại cũng câm miệng không đề cập đến chuyện này.Đào Lam không buông tha cho hắn: "Trùng hợp? Nếu thật sự là trùng hợp ngẫu nhiên, sao anh ta lại làm như thể bạn gái tôi đồng ý hẹn hò với anh ta vậy, cầm làm nhược điểm?”Lý Tùng như giẫm phải công tắc điện mà nhảy dựng lên: "Ai là bạn gái của anh?"Đào Lam cầm tay Triệu Nhã Đình: "Sau này Triệu Nhã Đình chính là bạn gái của tôi, những người khác hãy cách xa cô ấy một chút!”Hắn cao hơn Lý Tùng, tráng kiện hơn Lý Tùng, bộ dáng so với Lý Tùng còn tốt hơn, khí thế so với Lý Tùng còn mạnh hơn.Người sáng suốt đều nhìn ra được, Triệu Nhã Đình trừ phi bị mù, bằng không cô ấy sẽ biết nên chọn ai.Hơn nữa Lý Tùng theo đuổi Triệu Nhã Đình, nhưng không theo đuổi được, mọi người kỳ thật đều biết.Triệu Nhã Đình sợ người khác biết, nhưng Lý Tùng lại ồn ào đến hận không thể để tất cả mọi người biết.“Anh là ai!” Lý Tùng ngoài mạnh trong yếu mà hô.“Thân phận của tôi, anh không cần biết, anh chỉ cần biết tôi là bạn trai của Triệu Nhã Đình là tốt rồi, sau này cách xa cô ấy một chút!”Đào Lam nói xong, trầm mặt mà nhìn chằm chằm Lý Tùng vài giây, sau đó kéo Triệu Nhã Đình lên xe, đạp đi.Lý Tùng đứng tại chỗ cũng không dám nhúc nhích, chỉ dám chờ người đi xa, mới oán hận nhìn bóng lưng bọn họ.Lúc này Triệu Nhã Đình cũng thành thành thật thật lên xe, ngồi ở ghế sau xe Đào Lam.Khóe miệng Đào Lam nhếch lên cao, tâm tình phi thường tốt.Hình như, từ sau khi gặp Hoa Chiêu, vận khí của hắn đã đặc biệt tốt.Đại nạn không chết.Ra đường gặp quý nhân.Lý Tùng ở trong mắt hắn, chính là quý nhân.Nếu như không có sự trợ công của hắn ta, hắn làm sao có thể xác định quan hệ cùng Triệu Nhã Đình nhanh như vậy?Triệu Nhã Đình sẽ ra sức từ chối, Triệu Nhã Phân cũng sẽ không bỏ qua.Hiện tại được rồi, đơn vị Triệu Nhã Đình nhiều người như vậy đều biết hắn là đối tượng của cô ấy.Ở thời điểm này, một khi công bố là đối tượng, 90% sẽ kết hôn.Lùi một vạn bước mà nói, hai người bọn họ cuối cùng cho dù không thành, hắn cùng Triệu Nhã Phân cũng sẽ không thành.Hắn thực sự không thích phụ nữ rắc rối.Đào Lam một đường đạp xe đến Triệu gia.Một tia suy nghĩ cuối cùng trong lòng Triệu Nhã Đình đã được xác định, hắn thật sự biết nhà mình ở nơi nào, hắn chính là đi qua tìm cô ấy, mà không phải tìm chị gái.Vừa rồi hẳn cũng không phải là vì giúp cô ấy giải vây mà nói loạn...."Ồ? Anh tới rồi?" Triệu Nhã Phân đẩy cửa đi ra nói.Triệu gia ở không phải là vị trí trung tâm thành phố, gần tam hoàn, lúc này mà nói xem như nửa ngoại ô.Ưu điểm là địa phương lớn.Thân phận cha Triệu, ở đây có thể được phân một tòa nhà nhỏ hai tầng.Triệu Nhã Phân vốn là muốn đi ra ngoài, kết quả liền thấy Đào Lam mang theo Triệu Nhã Đình trở về.Cô ta tinh mắt, nhìn thấy Triệu Nhã Đình từ ghế sau Đào Lam nhảy xuống.Đôi mắt cô ta nheo mắt lại.Triệu Nhã Đình nhất thời chột dạ cúi đầu, giống như làm việc trái với lương tâm."Chú và dì có ở nhà không? Bây giờ tôi có tiện vào thăm không?” Đào Lam hỏi.Bên trong, cha mẹ Triệu đã nghe thấy giọng của hắn, lập tức nghênh đón.Hai người sáng nay tan tầm, chỉ vì chờ điện thoại của Hoa Chiêu.Kết quả đợi nửa ngày không thấy, còn tưởng rằng không được rồi, kết quả hiện tại trực tiếp đợi được người đến."Tiểu Đào tới rồi, mau mời vào, mời vào." Ông Triệu nhiệt tình mời.Cậu họ của Hoa Chiêu, theo lý ông ta không nên nhiệt tình như vậy.Nhưng Hoa Chiêu ra mặt, chính thức mời bọn họ, vì mai mối cho cậu họ, phân lượng không giống nhau.Hiện tại tuy rằng Hoa Chiêu rất hay hoạt động trong giới, nhà ai có việc cô không đến lễ cũng đến, nhưng cô lại rất ít khi mời khách ở nhà mình, nói là đông con, hơn nữa buổi tối có lớp học nên không tiện.Nếu như bọn họ nghe không sai, bọn họ là số ít người có thể đến thăm Hoa Chiêu!Cũng là nhờ phúc của Đào Lam a, bọn họ mới có cơ hội được nhìn thấy bên trong biệt thự Diệp gia trong truyền thuyết.Hiện tại mọi người nhắc tới Diệp gia, một nửa chỉ Diệp Chấn Quốc, một nửa lại là chỉ Hoa Chiêu.Về phần Diệp Mậu, vốn ông ấy cũng không hay mời người về nhà, cho dù mời nhà ông ấy cũng giống như phần lớn mọi người không có gì ngạc nhiên, hiện tại đã phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người.Mọi người càng tò mò nhà Hoa Chiêu, có phải xinh đẹp rộng rãi như trong truyền thuyết hay không.Ngày hôm qua thật sự đã có thêm kiến thức!Hôm nay ông ta đã cùng đồng nghiệp khoe khoang một ngày!Đào Lam từ trên khung xe đạp lấy ra mấy món lễ vật, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối tinh xảo."Đều là trà do Hoa Chiêu tự mình xào, trà trái cây hồng trà, còn có mấy món điểm tâm, chú dì đừng ghét bỏ." Đào Lam nói.Cha Triệu quả thực rất kinh ngạc cùng vui mừng: "Không ghét bỏ không ghét bỏ, nào dám ghét bỏ? Thích còn chưa kịp! Hoa Chiêu tự tay xào trà, tất cả mọi người đều muốn cướp đấy!”Ra ngoài tham gia yến hội tự nhiên sẽ không đi tay không, Hoa Chiêu sẽ tặng lá trà mình xào.Tuyệt đối tốt hơn so với Đại Hồng Bào trong truyền thuyết mỗi năm chỉ có mấy lượng! Uống nhiều còn có thể làm cho người ta cảm giác được lợi ích, cho nên lễ vật này không nhẹ, vừa nặng.Rượu thuốc Diệp gia không ra nữa, mọi người đoạt không được, liền bắt đầu cướp lá trà của Hoa Chiêu.Cha Triệu vuốt ve bình trà, ánh mắt nhìn Đào Lam, tựa như đang nhìn một gốc cây trà.Nếu như khóa được hắn lại, vậy lá trà còn có thể thiếu sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận