Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 359 - Ở Đâu Ra?



Chương 359 - Ở Đâu Ra?



Chương 359: Ở Đâu Ra?"Ông nội, ba, mẹ, cô cô, chú ba thím ba." Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm kêu một vòng người."Tốt tốt tốt, nhanh lên xe, bên ngoài quá lạnh!" Diệp Chấn Quốc thúc giục nói.Hiện tại đang là mùa đông thật sự rất là lạnh.Hoa Chiêu luôn ở bên cạnh Diệp Thâm, lên xe cứu thương, Miêu Lan Chi cũng đi theo lên.Nhưng bà lại hỏi Hoa Chiêu trước: "Con mấy ngày nay như thế nào? Mệt mỏi lắm không? Bọn nhỏ có làm con mệt không?"Diệp Thâm liền cười.Hoa Chiêu cũng cười đến đặc biệt ngọt, kéo cánh tay Miêu Lan Chi nói: "Chúng con đều tốt lắm, tiểu Thâm cũng tốt lắm, bác sĩ nói anh ấy không có việc gì rồi, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là tốt rồi.""Tốt tốt tốt." Miêu Lan Chi liên tục gật đầu. Diệp Danh sớm gọi điện thoại cùng trong nhà nói qua rồi, bằng không thì một nhà già trẻ mỗi ngày đều chờ đợi trong lo lắng.Diệp Danh cũng ám chỉ rồi, Diệp Thâm có thể tỉnh lại nhờ có rượu thuốc của Hoa Chiêu.Miêu Lan Chi còn không biết lọ tinh chất màu vàng, bà chỉ thầm nghĩ Hoa Chiêu trước kia kiên trì muốn nhờ người mang giúp đến cho Diệp Thâm mấy lọ rượu thuốc, trong lòng bà liền cao hứng."Con là người phúc khí đấy, tiểu Thâm nhà chúng ta cũng thế, có thể lấy được một người vợ tốt như vậy." Đây là lần đầu tiên bà trực tiếp tán dương Hoa Chiêu.Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm liếc nhau, cười hì hì.Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra một phen, trong đầu đã không thấy máu tụ nữa, vết thương trên người cơ bản cũng đã khép lại, chỉ có mấy mảnh đạn còn lại vẫn làm cho người ta lo lắng."Đợi hắn lúc nào khôi phục thì lại nhìn xem, xem những mảnh đạn kia có thể được cơ bắp trong cơ thể tự động đẩy ra hay không, sau đó chúng ta lại làm giải phẫu." Bác sĩ nói ra. Chung quy lại nếu cứ để trong cơ thể như vậy thì không được.Mọi người gật đầu, ngoại trừ như vậy, cũng không có biện pháp nào khác.Bất quá đầu óc của Diệp Thâm xác định không có vấn đề gì rồi, cái này quả thật là tin tức cực kỳ tốt rồi.Diệp Thâm bị cưỡng chế phải ở ba ngày trong viện, khi đã bắt đầu đi bộ được một chút, bác sĩ lại kiểm tra một phen, không thể không cho phép anh về nhà tu dưỡng rồi.Buổi tối, sau khi tiễn khách, lại nằm trên giường nhà mình, Diệp Thâm thở phào một hơi dài: "Về nhà cảm giác thực tốt." Anh còn cho rằng mình không về được rồi.Hoa Chiêu cởi quần áo ra chui vào trong chăn, ôm cánh tay của anh, nhìn anh cười: "Anh có thể trở về, thật tốt." Nói xong nước mắt lạch cạch mà rớt xuống.Cô đúng là lúc này mới dám khóc, hơn nữa càng khóc càng lớn, không dỗ được.Nhưng trong lòng cô cũng không phải là kích động khổ sở, chỉ có vui sướng.Điều này lại doạ sợ Diệp Thâm rồi, nhanh chóng xoay người ôm lấy cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Anh không sao rồi, tốt rồi, lập tức sẽ khoẻ lên thôi, chuyện gì cũng không có!""Về sau cũng không cho anh có việc gì!" Hoa Chiêu khóc nói."Tốt tốt, về sau cũng sẽ không có chuyện gì. Về sau, anh sẽ đem mấy người cấp dưới huấn luyện lại, trở thành những người hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh!" Nhiệm vụ lần này thất bại do có nhiều đội kết hợp, nếu như chỉ có người của mình, sẽ không phát sinh loại tình huống này.Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới hỏi hắn chuyện đã xảy ra.Nhiệm vụ bí mật không thể nói, nhưng làm sao lại bị thương thì có thể nói một chút, Diệp Thâm cũng không có gạt cô, nói dăm ba câu để cho cô yên tâm.Hoa Chiêu giờ mới hiểu được những người kia vì cái gì mà chột dạ, vốn cô còn định tìm cơ hội mời ba người kia đến nhà ăn bữa cơm, thuận tiện cho bọn hắn uống mấy ngụm rượu thuốc, để cho bọn hắn sớm ngày khôi phục.Hiện tại, chậm rãi tự khỏi đi thôi!Hoa Chiêu tâm tình tốt rồi, cũng dừng khóc, tựa ở trong lồng ngực anh chuẩn bị ngủ.Diệp Thâm nhưng lại có chút ngủ không được rồi. Trong mũi đều là hương thơm mê người, ánh mắt cúi xuống, có thể trông thấy…Anh nhanh chóng dời ánh mắt.Kỳ thật anh cảm thấy anh bây giờ cũng được!!!Ở trước mặt người ngoài hành động chậm chạp, cái kia đều là biểu hiện giả dối, anh biết rõ mình bây giờ khôi phục nhanh như vậy là không bình thường đấy, không thể để lộ.Anh hiện tại chỗ nào cũng không đau rồi, có thể ngồi có thể đi, anh còn thử ở trong phòng chạy vài bước, không có vấn đề quá lớn.Vận động kịch liệt có lẽ không được, hoạt động nhỏ thoáng một phát….Không biết đứa nhỏ nào lại đá Hoa Chiêu một cước.Bụng Hoa Chiêu tựa ở trên người anh, anh cũng lập tức cảm giác được rồi.Cô cô nói mang thai mấy tháng cuối không thể…Diệp Thâm thở dài.Hoa Chiêu lập tức cười. Thật là, đều lúc này rồi còn không thành thật một chút, đàn ông a!"Em còn cười." Diệp Thâm lập tức nghiêng người đi qua, đem miệng cô chắn lại, bịt rồi, tay cũng đặt ở nơi muốn đặt. Không thể hoạt động, một chút phúc lợi vẫn có thể có a....Trở về nhà mình, không có bác sĩ như xem chuột bạch vừa kiểm tra lại ghi chép, Hoa Chiêu ra tay cũng lớn mật hơn rồi, tinh chất màu vàng một ngày cho anh uống nửa bình.Đã hết rồi, lại vụng trộm làm tiếp một lọ.Có lẽ là Diệp Thâm thiếu thốn năng lượng quá nhiều, hoặc là chữa trị đại não cần năng lượng quá nhiều, mỗi ngày anh uống nhiều như vậy cũng không có phản ứng bất thường gì.Chỉ có chính anh có thể cảm giác được, cái chất lỏng màu vàng này, thật sự là thần dược, uống một lần chính mình liền tốt hơn nhiều, uống một lần có thể cảm giác khác biệt một cách rõ ràng.Hiện tại chẳng những đã chữa tốt vết thương cũ, anh cảm giác sức mạnh của mình cùng tốc độ đều tăng lên trên diện rộng, Hoa Chiêu hiện tại cùng anh vật tay, cũng không nhất định là đối thủ của anh rồi.Còn muốn đem anh áp dưới thân thể, cũng không thể rồi."Đây rốt cuộc là cái gì?" Buổi tối, Diệp Thâm rốt cuộc nhịn không được hỏi.Đừng nói cái gì mà ông nội từ một vị thần y ẩn dật kia cầu được đấy, anh không tin. Thủ đô có thần y gì, anh cũng biết. Diệp gia nhân mạch như thế nào, anh cũng biết."Hình như là do nhân sâm vạn năm ngâm ra đấy." Hoa Chiêu nói ra."Nhân sâm vạn năm?" Diệp Thâm kinh ngạc."Đúng vậy, em đi lấy cho anh xem." Đã biết rõ anh muốn hỏi, cô cũng không thể không giải thích, cũng không thể nói là mua từ ai đấy. Đạo cụ cô cũng chuẩn bị xong, chính là một cây nhân sâm ánh vàng rực rỡ, sau đó dùng nước cho vào trong.Hoa Chiêu đem một cái lọ thủy tinh lớn ôm ra.Phương pháp ngâm đơn giản như vậy, ngâm ra đương nhiên không phải là chất lỏng màu vàng, bất quá cái này không làm khó được cô, thay thế một chút thì tốt rồi.Cây nhân sâm bị ngâm cũng ỉu xìu, cũng không chạy được, trên thân củ cũng không sáng lên nữa, rót vài ngày, màu sắc cũng từng chút một giảm đi.Hoa Chiêu yên tâm, nhân sâm sáng lên là đã sắp thành tinh rồi.Chỉ là một chút rắc rối, không biết làm thế nào để giải thích với ông nộiDiệp Thâm nhìn cây nhân sâm lớn như cánh tay một đứa bé có màu vàng, nhân sâm hoang lại có thể lớn như vậy, khả năng thật sự là vạn năm."Về phần lọ màu xanh lá đấy, là nhân sâm ngàn năm ngâm ra đấy." Hoa Chiêu nói ra."Vận khí của em thật là tốt ah." Diệp Thâm cảm thán....Diệp Danh cùng ông nội và cha nói chuyện rượu thuốc cùng tinh chất màu vàng.Có một số việc chỉ người nhà mình biết là được, bằng không thì sẽ rất phiền toái, bọn hắn cũng không biết ứng đối như thế nào.Đối với việc Hoa Chiêu che giấu, trước kia không cho bọn hắn nếm thử tinh chất màu vàng, hai người không có bất kỳ ý kiến gì.Đồ vật thần kỳ như vậy, ngoại trừ người thân nhất, bọn hắn sẽ không chia sẻ cho người khác, thậm chí để cho người khác biết rõ.Mà bọn hắn đối với Hoa Chiêu mà nói, đương nhiên còn cách một tầng. Hoa Chiêu có thể lấy ra cứu Diệp Thâm, bọn hắn cũng thấy quá đủ rồi."Con nói rượu thuốc bị người ta giữ lại 2 bình?" Diệp Mậu nhíu mày hỏi.Bọn hắn quan tâm chính là vấn đề này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận