Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 768 - Giấy Lộn.



Chương 768 - Giấy Lộn.



Chương 768: Giấy Lộn.Hiện tại cũng không thể nào thỏa mãn sự tò mò này.Hoa Chiêu để điện thoại xuống liền về phòng nghỉ ngơi.Ngày hôm sau, cô nói với Diêu Lâm tính toán của mình."Chỗ nhà tổ trước mắt đang đứng tên Diêu Hoài, nhưng khách thuê bên trong có chút phiền phức."Cô nói với Diêu Lâm thông tin về chính sách cho thuê.Diêu Lâm gật gật đầu: "Nếu như thật sự không được, coi như xong, dù sao cũng đã hoàn toàn thay đổi. Tài sản không quan trọng, người mới quan trọng nhất."Hoa Chiêu cũng yên tâm: "Ông có thể nghĩ như vậy chính là tốt nhất rồi, bất quá cháu cam đoan, căn nhà kia sớm muộn gì cũng trở lại trong tay chúng ta."Nghe Diêu Lâm nói, căn nhà kia đến bây giờ đã hơn 100 năm rồi.Cô thấy hình như nó chưa từng được sửa chữa trong mười năm qua.Hiện tại lại ở nhiều người như vậy, cô tin rằng nó sẽ sớm trở thành một ngôi nhà đổ nát.Đến lúc đó những người này sẽ tự mình đi.Muốn mua một căn nhà đổ nát trở về, rất dễ dàng.Hai người thương lượng tốt rồi, cứ tiếp tục đi ra ngoài dạo quanh Thượng Hải.Diêu Hoài đợi 3 ngày cũng không đợi được người đến bắt đầu nóng nảy."Bọn họ không phải là đã đi rồi chứ?" Ông ta nói ra."Chắc có lẽ không a? Không phải đã nói muốn mua lại căn nhà sao?" Bạch Phượng nói: "Người bên kia tôi cũng đã liên hệ tốt rồi, có tiếng gió sẽ lập tức đến cho chúng ta biết."Bà ta liên hệ với người đứng ra mua bán nhà.Vừa dứt lời, đã nhìn thấy người bà ta liên hệ đi tới."Hôm nay có người đến hỏi, muốn mua căn nhà này." Người tới nói xong, không đợi Bạch Phượng nói chuyện đã xoay người rời đi rồi.Bạch Phượng cho 10 đồng kia, chỉ giá trị một câu nói này."Ai, ai!" Bạch Phượng ở phía sau kêu cả buổi, đối phương cũng không ngừng, tức giận đến dậm chân.Nói cùng chưa nói giống nhau! Bà ta muốn hỏi một chút bên trên quyết định như thế nào đấy, có đồng ý cho bọn hắn bán hay không? Bán bao nhiêu tiền?"Mặc kệ, nhà của chúng ta, tự chúng ta định đoạt! Nếu ông ta dám đến. . ."Bạch Phượng còn chưa nói dứt lời, đã nhìn thấy cuối đường là Diêu Lâm cùng Hoa Chiêu."Ai, đến rồi đến rồi!" Bà ta kích động nói.Diêu Hoài còn có thể duy trì bình tĩnh: "Nghiêm trang một chút, bà là thím ba của ông ta đấy.""Ah, đúng đúng." Bạch Phượng thu hồi bước chân muốn đi nghênh đón, đứng ở cửa chờ bọn họ.Hoa Chiêu cùng Diêu Lâm xác thực là tới tìm bọn hắn đấy."Chú ba, ông rất phúc hậu ah, căn nhà này đứng tên ông, ông lại che giấu đấy." Diêu Lâm nhìn thấy người, đi thẳng vào vấn đề nói."Ha ha, ông không đề cập tới, tôi cũng đã quên, căn nhà này nói là của tôi, nhưng thực tế ông cũng thấy đấy, cái kia chính là một tờ giấy lộn vô dụng mà thôi." Diêu Hoài lôi kéo ông đứng ở bên ngoài, chỉ vào người đến người đi ở cửa ra vào nói."Nếu là giấy lộn, sao ông chú không đem nó cho tôi đi, chuyển tên sang cho tôi đấy, tôi không chê." Hoa Chiêu cười hì hì nói.Bạch Phượng lập tức nói xoáy: "Cô là một đứa trẻ, còn muốn bất động sản trong nhà? Lòng của cô thật lớn ôi!!!, cháu trai à, cháu cứ mặc kệ con bé như vậy sao?""Tôi muốn bất động sản gì rồi hả? Tôi chỉ muốn tờ giấy lộn." Hoa Chiêu nói ra."Cái gì mà giấy lộn? Đó là chứng nhận bất động sản! Ai có chứng nhận bất động sản căn nhà này chính là của người đó." Bạch Phượng nói ra."Cho nên." Nụ cười trên mặt Hoa Chiêu đã không còn, lạnh lùng: "Đừng nói giấy lộn hay không giấy lộn đấy, không có ý nghĩa.""Cô!" Bạch Phượng lúc này mới nghe được, đây là đang ép buộc bọn hắn."Diêu Lâm, ông dạy dỗ con cháu như vậy hay sao?" Diêu Hoài trầm mặt giáo huấn Diêu Lâm.Diêu Lâm cũng cười: "Chú ba, vài chục năm không gặp, mặt mũi chú cũng thật lớn rồi, còn dám nói chuyện với tôi như vậy."Mặt Diêu Hoài cứng đờ, lập tức nhớ tới khi còn bé.Những năm kia, tôn ti vẫn rất nghiêm trọng đấy, đặc biệt là đại gia đình.Trưởng bối quả thật phải tôn trọng, nhưng trưởng bối của nhánh phụ, ở trước mặt cháu trai, con trai trưởng nào có địa vị gì?Người ta xuất phát từ lễ nghi gọi ông ta một tiếng chú ba đã là tôn kính rồi, ông ta còn dám cho người ta nhìn sắc mặt?Tuyệt đối không dám đấy.Ngay cả một cô gái như Hoa Chiêu, ông ta cũng không có tư cách dạy dỗ người ta."Đã là năm tháng nào rồi, nhắc lại những chuyện trước kia làm gì? Hiện tại mỗi người đều ngang hàng!" Bạch Phượng nói.“Thật sự là tiêu chuẩn kép.” Hoa Chiêu cười nhạo nói: "Các người có thể cầm thân phận áp chế tôi, chúng tôi áp trở về, thì thành mỗi người ngang hàng?"Hai người hôm nay hỏa khí rất mạnh, là vì bọn họ đã nghe được một ít tin tức.Diêu Hoài năm đó thật sự có thủ đoạn, Diêu gia một đại gia tộc gần ngàn người, cuối cùng sụp đổ phân tán đến các nơi, người thì chết, đều là Diêu Hoài làm!Năm đó ông ta là con chó của địch quốc, cống hiến sức lực, bán mạng cho người khác, làm rất nhiều chuyện tổn hại. Chẳng những tổn thương người ngoài, người một nhà cũng không buông tha!Hiện tại ông ta có thể còn sống, đều là do nắm bắt thời cơ nhanh, trái lại chó cắn chó, dựng lên mấy đại công, mới có thể bảo vệ mạng sống.Nghĩ đến những gì mình nghe được, máu Diêu Lâm lại trào dâng."Diêu Hoài, tôi đã trở về, căn nhà này dựa theo ước định lúc trước, chính là của tôi, hiện tại, các người chuyển đi ra ngoài đi." Diêu Lâm nói ra.Diêu Hoài cùng Bạch Phượng đã nhìn ra, hai người này hôm nay đến cũng không có ý tốt. Đây là mềm không được nên mạnh bạo sao? Ý định cứng rắn đoạt rồi hả?"Phi! Không biết xấu hổ!" Bạch Phượng nói ra: "Tôi nói là ai có chứng nhận bất động sản, căn nhà này chính là của người đó, hiện tại nó là của chúng tôi! Đừng cầm chuyện vài chục năm về trước mà nói với chúng tôi, ông có chứng cớ sao?"Không đợi Diêu Lâm nói chuyện, Bạch Phượng lại nói: "Có cũng không tính toán gì hết! Chuyện từ thời dân quốc rồi còn đưa đến thời này mà nói? Thời dân quốc ông làm quan, hiện tại nhà nước còn phải thưởng cho ông một chức quan sao? Nằm mơ!"Diêu Hoài thoả mãn mà nhìn vợ, rất thích bà ta há mồm nói chuyện.Bọn hắn còn rất quan tâm tờ chứng nhận bất động sản này đấy, Hoa Chiêu cũng rất quan tâm.Chứng nhận bất động sản thực sự có tác dụng, đã có tờ giấy này, đến lúc đó phá bỏ và dời đi nơi khác, mặc kệ bao nhiêu tiền, đều là của bọn hắn đấy.Phi! Cô một phần cũng không muốn cho!Bất quá, nghĩ đến sách lược. . . ."Tốt rồi, chúng tôi hôm nay không phải đến để cãi nhau đấy, chúng tôi tới muốn căn nhà này đấy." Hoa Chiêu giống như thoả hiệp: "Bà nói đúng, bây giờ là thời đại mới rồi, được theo như quy định mới mà làm việc, chứng nhận bất động sản trước kia của chúng tôi đã không dùng được rồi, của các người mới có tác dụng.""Uớc định trước kia chúng tôi cũng không nhắc lại, nói đi, căn nhà này bao nhiêu tiền mới chịu bán?" Hoa Chiêu hỏi."Hừ." Bạch Phượng biểu cảm lập tức đắc ý, cùng Diêu Hoài liếc nhau nói ra: "100 vạn, lấy đi.""Hàaa...! Thật sự là miệng lớn dính máu!" Hoa Chiêu cũng tức giận đến bật cười.100 vạn? Ngay cả khi ngôi nhà này lúc thịnh vượng và hoàn hảo nhất, nó cũng không đáng 100 vạn, chưa kể bây giờ nó đã rách nát, vẫn còn một đám người mời cũng không chịu đi này.Căn nhà này, theo giá thị trường thời điểm này, trị giá 3 đến 5 vạn, thậm chí 3 đến 5 vạn, căn bản không ai muốn cả.Nhiều người như vậy mời không đi, mua về cho những người này ở không sao? Ai mua kẻ đó là đồ ngu."Không có 100 vạn, 50 vạn đô-la cũng được, bớt cho các người 25 vạn." Bạch Phượng lại nói."A." Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng, cái này càng không biết xấu hổ rồi.Tỷ giá hối đoái chính thức của USD sang nhân dân tệ là 1: 1.49. Đúng vậy, không có gì sai khi chuyển 500 nghìn USD sang 75 vạn.Nhưng hiện tại, để cho cô cầm 75 vạn đổi sang 500 nghìn Đô-la, đó là nằm mơ.Căn bản không đổi được, ngân hàng không cho đổi.Mà tìm người, đổi ở chợ đêm, 500 nghìn Đô-la có thể đổi 200- 300 vạn, thậm chí bốn năm trăm vạn!Chênh lệch lớn như vậy.Bởi vì các kênh chính thức không thể trao đổi, và vì nhu cầu đô la Mỹ trong nước rất lớn.Năm 80, người xuất ngoại ngày càng nhiều rồi, dù là đi công tác hay di cư, đều phải đổi tiền, nhà nước không cho đổi nhiều chỉ có thể đi chợ đen.Còn có đồ trong cửa hàng Hoa kiều cũng cần ngoại tệ.Tóm lại, đô-la là thứ bánh trái thơm ngon.Bạch Phượng đúng là không biết xấu hổ đấy.Như vậy cũng tốt, đối phó với người không biết xấu hổ cô có biện pháp rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận