Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 297 - Hỏi Qua Mới Biết Được.



Chương 297 - Hỏi Qua Mới Biết Được.



Chương 297: Hỏi Qua Mới Biết Được.Lúc Diệp Thư về nhà, Miêu Lan Chi còn chưa có tan tầm, cô tranh thủ thời gian lấy đi mấy bộ quần áo rồi hướng nhà Hoa Chiêu chạy, bằng không nếu để mẹ biết, không chừng còn muốn ngăn cô lại.Trước khi đi, cô để lại trà hoa quả Hoa Chiêu đưa, còn có một tờ giấy.Miêu Lan Chi tan tầm phát hiện, quay đầu liền đuổi tới nhà Hoa Chiêu rồi.Đương nhiên là bà cũng muốn nhìn cháu trai của mình một chút, một ngày không gặp, liền rất nhớ đấy."Con tới đây làm gì? Còn phải để cho Hoa Chiêu nấu cơm cho con!" Miêu Lan Chi ghét bỏ nói."Con cũng có thể nấu cơm cho con bé ah, vừa vặn luyện tập tay nghệ, tránh khỏi mẹ nói con nấu cơm khó ăn, về sau…Ở nhà chồng chân đứng không vững." Diệp Thư cười nói.Cô không dám nói với mẹ rằng kiếp này cô sẽ không lấy chồng, như vậy hỏa lực hướng vào cô càng thêm ác liệt rồi."Muốn học tay nghề về sau hãy học, hiện tại lại lấy mấy món con luyện tập cho Hoa Chiêu ăn ah, đừng bỏ đói cháu của mẹ." Miêu Lan Chi càng ghét bỏ."Ha ha ha." Diệp Thư chỉ có thể gượng cười."Hiện tại cũng không phải là con nấu cơm nữa, tất cả đều do mẹ con làm, mệt mỏi không đến lượt con ah." Hoa Chiêu nói ra: "Mẹ để cho chị ấy lưu lại với con đi, một mình con ở đây rất sợ hãi đấy."Miêu Lan Chi nhìn xem cái sân rộng này, lúc trước ở một nhà đầy người, buổi tối cũng yên tĩnh mà lộ ra trống trải, hiện tại chỉ có một mình Hoa Chiêu ở, sợ hãi là đương nhiên?"Vậy hãy để cho nó ở đây a." Miêu Lan Chi nói.Kỳ thật bà cũng hiểu được con gái hiện tại liền đi xem mắt cũng không tốt, vừa ly hôn liền tìm nhà khác, giống như không chờ nổi nữa!Những người kia kỳ thật cũng không phải là bà chủ động tìm đấy, là người khác dốc sức liều mạng mà giao cho bà đấy, bà thấy điều kiện cũng không tệ, cũng sợ bỏ lỡ, nên lại để cho Diệp Thư đi xem thử.Con bé đã không muốn, liền đợi chút đi, cơm ngon không sợ muộn.Miêu Lan Chi ở chỗ này ăn xong bữa tối mới rời đi.Trương Quế Lan cùng bọn nhỏ cũng vác túi, xuất phát.Lần này, túi bọn nhỏ mang theo cũng không chỉ là đồ ăn thử, bọn hắn cũng bắt đầu bán rồi.Một chén phân bọn chúng 1 mao tiền, 1 cân chính là 1 đồng tiền, bọn chúng mỗi người đều có 5 cân hạt hướng dương trong túi, bán đi có thể kiếm được 5 đồng tiền!Oa ~~ bọn hắn một tháng kiếm được tiền so với lương của công nhân bình thường còn cao hơn!Cái này làm cho Đại Vĩ Tiểu Vĩ đang xấu hổ cũng dũng cảm mà bắt đầu..., hôm nay muốn bắt đầu làm kinh doanh rồi.......Trước cổng rạp chiếu phim, rất nhiều người đang đợi họ.Hôm nay mấy người bán hạt hướng dương có chút kỳ quái, người mua hạt hướng dương ít đi rồi. Bình thường bọn hắn chào hàng, 10 người sẽ có 7 người mua đấy, hôm nay ngược lại, chỉ có 2 người mua.Kết quả sau khi nghe ngóng, nguyên lai bọn họ là đang đợi người phụ nữ mang theo đứa nhỏ đi bán hạt hướng dương ngày hôm qua, lại sau khi nghe ngóng, người ta vậy mà bán 5 mao tiền một chén!Ngày hôm qua bọn hắn đã thấy Trương Quế Lan rồi, đây là đối thủ đấy, có thể nhìn không thấy sao? Cũng may cái thị trường này lớn, bà ta một người một túi cũng không cướp được bao nhiêu khách hàng.Nhưng là hiện tại có vẻ không giống rồi.5 mao tiền một chén còn có nhiều người như vậy chờ, hạt hướng dương thần à?Đúng 6 giờ Trương Quế Lan xuất hiện tại cửa ra vào rạp chiếu phim.Thoáng cái đã bị người vây quanh: "Như thế nào bây giờ mới đến? Tôi đã đợi nửa ngày, phim cũng bắt đầu chiếu rồi, lấy cho tôi 2 đồng đấy!""Tôi muốn 4 đồng đấy.""Tôi muốn 5 đồng."Một chén 1 lượng, thật sự quá ít, vài phút đã ăn xong, căn bản chưa đủ nghiền.Nhưng nếu mua nhiều hơn nữa, liền có chút xa xỉ. Bọn hắn một tháng mới kiếm được bao nhiêu tiền à?Cũng may bọn hắn cũng không phải mỗi ngày đều đến xem phim, một tháng có thể tới một lần cũng không tệ rồi, cho nên tất cả mọi người rất cam lòng mua."Chú, cháu cũng bán hạt hướng dương, cùng loại với mẹ cháu bán." Đại Cần ngẩng đầu nói ra.Kết quả Đại Cần lập tức cũng bị người vây quanh rồi.“Anh của cháu, bọn họ cũng bán.” Đại Cần chỉ vào Đại Vĩ cùng Tiểu Vĩ.Đại Vĩ Tiểu Vĩ không cần chính mình mở miệng mời đến, liền có khách tới cửa, bọn hắn chỉ cần gói hạt hướng dương, lấy tiền thì tốt rồi, thật ra cũng không thời gian mà xấu hổ.Đám người tản ra một lớp lại vây lên một lớp.Vốn ngày hôm qua không có mua qua hạt hướng dương của bọn họ đấy, không biết chuyện gì xảy ra đấy, thấy bên này buôn bán tốt như vậy, bọn hắn cũng chen vào mua một chút nếm thử.Tất cả mọi người cùng tranh khẳng định là đồ tốt!Lý Tiểu Giang là người đầu tiên bán hạt hướng dương cho Hoa Chiêu hôm trước, cũng chen vào mua một chén nếm thử.Hạt hướng dương vừa vào miêng, hắn liền thua tâm phục khẩu phục rồi.Nguyên lai ngày đó cô gái xinh đẹp có thai kia không phải tiêu tiền lung tung, gặp ai bán đều mua, người ta là đến khảo sát thị trường đấy."Tiểu Giang, vị như thế nào? Tôi nếm thử chút." Một người bán hàng rong tiến đến bên cạnh Lý Tiểu Giang.Mặc dù đều là đối thủ của nhau nhưng Lý Tiểu Giang là người đầu tiên bán hạt hướng dương ở quảng trường này, anh ta đã bán từ năm 10 tuổi, những người khác cũng làm theo nên ở trước mặt Lý Tiểu Giang cũng phải khách khí một chút.Lý Tiểu Giang cũng biết cách làm người, cùng mấy người bán hàng rong ở đây tuy không có thành bạn tốt, nhưng cũng chưa từng có mâu thuẫn.Lý Tiểu Giang lấy mấy hạt đứa cho người này nếm thử."Chỉ có một chút như vậy." Người này còn có chút ghét bỏ. Không phải hắn không biết làm người, nhưng là chỉ cho hắn ba năm hạt, cái này cũng quá ít! Cũng không phải tính cách của Tiểu Giang ah"Muốn ăn thì chính mình mua đi ah, 5 mao tiền 1 chén đấy, đắt chết rồi." Lý Tiểu Giang nói. Kỳ thật hắn là không nỡ, tranh đươc một chén này thật không dễ dàng, xem vong vây xung quanh Trương Quế Lan, chờ hắn lại chen đi vào, không chắc còn có không nữa.Sớm biết như vậy vừa rồi mua nhiều hơn một chút rồi.Hắn 10 năm làm người bán hàng rong rồi, có rất nhiều tiền...Người tới đã không nói gì nữa, ba năm hạt hướng dương, đã cho hắn biết người ta vì sao lại bán tốt như vậy rồi."Bà ấy lấy hạt hướng dương ở đâu vậy?" Hắn nhỏ giọng nói.Lý Tiểu Giang cũng muốn biết vấn đề này, mấy ngày tới hắn phải đi ra ngoài hỏi thăm một chút, xung quanh thủ đô có đội sản xuất bán loại hạt hướng dương này?"Tôi thấy không phải là ở thủ đô đấy, là từ nơi khác trồng, các bà là người bên ngoài." Lý Tiểu Giang nói. Bất kể là phải hay không phải, trước hết phải để cho đối thủ hết hy vọng ~"Đúng, là nơi khác đấy." Người nọ nhìn Trương Quế Lan nói. Ngày đó Trương Quế Lan cũng mua hạt hướng dương trong tay hắn, hắn cũng kinh diễm qua diện mạo của Hoa Chiêu, cũng nhìn ra mấy người kia dáng vẻ rất quê mùa."Anh đã đi hỏi thắm bọn họ?" Hắn nói với Lý Tiểu Giang. Đừng nhìn Lý Tiểu Giang vừa đen vừa gầy, giống như một con khỉ, nhưng hắn rất biết cách ăn nói, có thể quan hệ tốt với mọi người.Hắn chính là không giống, dùng lời của người khác nói, hắn nhìn không giống người tốt! Hắn sợ đi qua nói chuyện, tác dụng hoàn toàn ngược lại.“Nếu anh có loại hạt giống này, anh có nói cho người khác biết không?” Lý Tiểu Giang hỏi anh ta.Người đàn ông lập tức lắc đầu lia lịa.Nhìn thấy hai người trò chuyện sôi nổi, những người bán hàng khác cũng vây quanh.Thật hiếm khi họ có thể tụm lại nói chuyện với nhau.Người da mặt dày thậm chí còn yêu cầu Lý Tiểu Giang đưa một ít hạt hướng dương ra để nếm thử, nhưng anh ta cũng không có gì để nói sau khi ăn thử.Đám đông cuối cùng cũng giải tán, để lộ Trương Quế Lan và một vài đứa trẻ bên trong.Túi của mấy người đều xẹp xuống, chỉ còn lại phần đáy.Lý Tiểu Giang lập tức đi qua, mua 1 cân trở về. Cẩn thận bọc lại thật tốt, chớ chính mình bán xong, hắn định về nhà tự mình ăn.Lại có mấy người bán hàng rong liếc nhau, cũng đi mua nửa cân hoặc là một cân. Bọn hắn đều không thiếu chút tiền này.Trương Quế Lan lại ở trong đám người thêm vài phút đồng hồ, hạt hướng dương đều bán xong rồi.Bốn mẹ con thật vui vẻ mà tay trong tay về nhà.Lý Tiểu Giang nhìn bóng lưng của bọn họ, quyết định hôm nào bọn họ đi đến trên đường sẽ lại hỏi thăm một chút, hạt này lấy ở đâu ra? Có thể nói cho bọn hắn biết không, hỏi qua mới biết được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận