Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 758 - Cô Ấy Định Làm Gì?.



Chương 758 - Cô Ấy Định Làm Gì?.



Chương 758: Cô Ấy Định Làm Gì?.Trương Lượng hướng Văn Đạt dựng thẳng ngón tay cái: "Ông chủ Văn rất sảng khoái! Nhưng anh không sợ chúng tôi là lừa đảo sao?"Văn Đạt ha ha cười, vốn trong lòng vẫn có một chút không chắc đấy, nhưng bọn hắn hỏi như vậy, thì hắn càng yên tâm.Sợ cái gì? Đến lúc đó đồ sản xuất ra vẫn còn trong tay hắn, không thấy tiền không đưa hàng, hai người kia còn có thể cướp đi?Mặc dù đối phương đổi ý không lấy nữa, những mặt hàng này hắn cũng không lo không bán được.Hiện tại mấy thứ đó đều hút hàng, là đồ có thể bán đi."Nhưng các anh nếu đổi ý, tiền đặt cọc này tôi sẽ không trả lại!" Văn Đạt nói."Không có vấn đề gì." Ngô Nam vẻ mặt tài đại khí thô, căn bản khinh thường 10 vạn này."Bây giờ nói những cái này cũng vô dụng!" Trương Lượng cắt đứt lời hai người: "Hiện tại nhanh đi chuẩn bị nguyên vật liệu để sản xuất ah! Thời gian của chúng ta đang rất gấp gáp đây này!"Hai người tự mình cùng Văn Đạt đi nhập hàng.Bởi vì cần gấp, lại nhiều, Ngô Nam cùng Trương Lượng còn một bộ không thiếu tiền, người bán nguyên vật liệu cũng rất biết nhìn sắc mặt, lập tức bắt đầu tăng giá.Làm Văn Đạt tức giận. . . Nhưng cũng không có biện pháp, hắn xác thực có nhu cầu cấp bách, bằng không thì không bột đố gột nên hồ, không có nguyên vật liệu đến lúc đó hắn cũng không thể giao hàng.Hắn không làm trái với thoả thuận, nhưng nếu quá hạn giao hàng, người ta cũng không cần nữa, hắn cũng không nhận được tiền ngay rồi.Sẽ tìm được người khác mua nhưng đến cùng vẫn chậm trễ thời gian.3 ngày sau, Văn Đạt cuối cùng cũng mua đủ tất cả các liệu, so với dự toán thì nhiều hơn một ít, tổng cộng bỏ ra 80 vạn.Thành phần của lạp xưởng hun khói không nhiều, nguyên liệu của 100 vạn cái ước chừng khoảng 10 vạn.Trọng điểm đều là đống đồ hộp kia.Năm 80, thịt heo rất đắt, tám chín mao một cân, thịt bò còn đắt hơn, một đồng bốn, hải sản thì không đắt như vậy nhưng phí vận chuyển rất đắt ah!Nguyên liệu của 35 vạn hộp đồ đóng hộp đã hơn 60 vạn.Văn Đạt đương nhiên không có nhiều tiền như vậy.Cũng may hắn có Đỗ Hãn Lương.Đỗ Hãn Lương nghe nói là có thể kiếm được hơn mười vạn, rất thận trọng, phái người điều tra Ngô Nam cùng Trương Lượng.Cẩn thận thẩm tra đối chiếu qua thân phận của bọn hắn, lại kiểm tra con dấu của bọn hắn, lại kiểm tra 10 vạn kia, dường như tất cả thoạt nhìn đều rất đáng tin cậy.Cuối cùng Đỗ Hãn Lương cũng không nhịn được sự hấp dẫn của hơn mười vạn, về nhà đã đưa tiền đến.80 vạn, xóa 10 vạn tiền đặt cọc, Đỗ Hãn Lương lấy ra 70 vạn.Cái này đối với Đỗ gia mà nói cũng không phải số lượng nhỏ, Đỗ gia còn chưa có tiền như Hạ gia.Những số tiền này đều là toàn bộ gia tộc gom góp đi ra đấy, đã nói rõ kiếm được tiền mọi người cùng nhau chia.Đỗ gia cũng phái mấy người ra, nhìn chằm chằm vào chuyện này.Biểu hiện của Ngô Nam cùng Trương Lượng hết thảy đều bình thường, mỗi ngày luôn đâm đầu vào trong nhà xưởng, gấp gáp mà nhìn chằm chằm bọn hắn sản xuất, giống như sợ rằng họ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ.Và các phiếu chuyển tiền cũng được gửi đến từng tờ một, nơi gửi tiền là Băng Trình.Tuy mỗi lần tiền đều rất ít, chỉ có mấy vạn, nhưng cách vài ngày lại có một tờ.Trương Lượng cầm lấy tờ gửi tiền nói với Văn Đạt nói: "Chúng tôi bây giờ không thể đem hết tiền ra, nhiều tiền mặt như vậy để ở bên người, chúng tôi chưa quen cuộc sống nơi đây nên có chút lo lắng!""Tôi hiểu tôi hiểu!" Văn Đạt gật đầu, đừng nói bọn hắn lo lắng, hắn cũng lo lắng!"Bất quá anh yên tâm, chờ đến lúc giao hàng, những tờ chuyển tiền này đều là của anh!" Trương Lượng nói ra.Cái này Văn Đạt rất yên tâm, mỗi tờ đơn gửi tiền đều là từ bưu cục tới, hắn đi theo đám bọn hắn tự mình lấy đấy, không phải giả.Hắn hiện tại mỗi ngày đều lâng lâng.Cải cách mở cửa thật sự quá tốt, làm kinh doanh thật sự quá dễ dàng, một tháng, kiến được mười vạn một cách dễ dàng!Chuyện này nếu là quá khứ thì nằm mơ cũng không mơ đến.Tuy mười vạn này hắn chỉ được chia 20%, nhưng trước mắt hắn đã thấy đủ.. . . . .Thời gian trôi qua rất nhanh, công nhân làm quen với chiếc máy mới nhanh chóng, chỉ mất 20 ngày là có thể sản xuất xong mọi thứ.Hơn nữa đã chất đủ lên xe rồi, chuẩn bị kéo đi.Hiện tại xe tải có tải trọng thấp, bình thường chỉ có bốn năm tấn, một dãy hơn mười chiếc xe tải lớn xếp thành đội, rất có khí thế.Văn Đạt nhìn thấy mà tâm tình kích động, hàng đưa ra ngoài, là hắn có thể nhìn thấy tiền rồi."Hiện tại tôi không thể đưa tiền cho anh." Ngô Nam đột nhiên nói ra.Văn Đạt cùng mấy người Đỗ gia phía sau hắn đều cứng đờ."Mọi người chớ khẩn trương, quản lý của chúng tôi không biết nói chuyện. Là như thế này. . ." Trương Lượng ở một bên giải thích nói: "Chúng tôi đã ở đây cũng tầm một tháng, thật sự đã thấy được sự lợi hại của ông chủ Văn, ở nơi này anh chính là cái này."Hắn dựng thẳng ngón tay cái lên.Biểu cảm của mấy người Văn Đạt thả lỏng một ít."Nhưng khu vực này cũng không yên ổn, xe ngựa chạy bên ngoài thường xuyên đụng phải người cản đường đấy, anh cũng biết." Trương Lượng nói.Mấy người Văn Đạt gật đầu, cái này xác thực đúng. Cùng với sự mở cửa mà có đấy, là trị an không ổn định.Mà bọn hắn ở chỗ này, người dân khá hung hãn, đặc biệt không ổn định. . .Những tài xế xe tải lớn “có tiền” thường bị coi là những con dê béo."Cho nên chúng tôi hi vọng anh có thể hộ tống chúng tôi ra tỉnh, đến tỉnh bên cạnh, bên kia sẽ có anh em tới đón chúng tôi, chúng tôi tất nhiên sẽ không sợ hãi nữa." Trương Lượng nói.Yêu cầu này, có thể nói là hợp tình hợp lý.Thế lực của Đỗ gia ở chỗ này tuy không phải là một tay che trời, nhưng thả ra tiếng gió là muốn bảo vệ đồ của mình thì vẫn không có vấn đề gì đấy."Đợi ra khỏi đây, tôi lại cùng anh trở về, đem tờ đơn đổi ra, tự mình giao cho anh." Trương Lượng vỗ ngực nói.Nơi đó là một chồng dày đặc đơn gửi tiền.Văn Đạt cùng người Đỗ gia thương lượng một chút, đều cảm thấy có thể thực hiện được. Chỉ là hộ tống ra khỏi tỉnh, một ngày là đủ rồi, không phiền toái."Được, tôi sẽ đi theo anh một chuyến." Văn Đạt nói."Được rồi, lên xe!" Trương Lượng hét lớn, hai người kéo Văn Đạt lên một chiếc xe vận tải.Toàn bộ đoàn xe khởi động.Thời gian xuất phát của bọn họ hơi muộn, đã gần trưa, khi trời tối vẫn chưa ra khỏi tỉnh.Và phải dừng lại và nghỉ ngơi.Vào thời điểm này không có đường cao tốc và đường cao tốc đầu tiên được xây dựng vào năm 1984.Đường quốc lộ tình hình giao thông không tốt, đường không bằng phẳng, không có đèn đường, không có định vị, người lái xe chỉ dựa vào bản đồ và miệng khi ra đường.Đêm hôm khuya khoắt không có cách nào nhìn đường, cũng không cách nào hỏi người, chỉ có thể nghỉ ngơi.Đoàn xe dừng trước một quán ăn nhỏ ven đường.Quán nhỏ này gần đường quốc lộ, chủ quán kinh doanh rất tốt, quán tuy không lớn nhưng chỗ đất trống ngay cổng vào rất rộng, đậu được nhiều ô tô lớn.Vì vậy, nó nhanh chóng phát triển, và các xe hàng qua đây nghỉ ngơi ở đây vào giờ ăn hoặc ban đêm."Ông chủ? Có cái gì ăn ngon không? Tới trước 10 món đã, chọn món ngon đưa lên! Lại thêm một thùng rượu nữa!" Trương Lượng vừa vào cửa đã hô.Tại thời điểm này, không có ai kiểm tra việc lái xe trong tình trạng say rượu, và uống rượu vào ban đêm và lái xe vào ban ngày không phải là vấn đề lớn trong mắt các tài xế lúc này.Các tài xế rất vui vì Trương Lượng rộng rãi.Ông chủ càng cao hứng, thức ăn và rượu ngon rất nhanh đã được bưng lên."Tôi hôm nay là thật cao hứng! Đơn đặt hàng rốt cuộc cũng có thể đúng hạn hoàn thành, chẳng những không cần bồi thường tiền, còn có thể kiếm được rất nhiều tiền!"Trương Lượng ôm bả vai Văn Đạt: “Chuyện này còn phải cảm ơn anh Văn ah, anh chính là quý nhân của tôi, hi vọng về sau mọi người có thể tiếp tục hợp tác! Cùng nhau kiếm thật nhiều tiền!"Nói xong hắn mời Văn Đạt một chén rượu.Văn Đạt thống khoái mà nhận.Trương Lượng nói rất đúng, hắn là nhà máy thực phẩm, giá bán cho Trương Lượng đều giá bán sỉ, mà Trương Lượng ra bên ngoài bán, một cái lạp xưởng hun khói có thể kiếm được 1 đồng! Một hộp đồ ăn đóng hộp ít nhất cũng kiếm được một đồng, thậm chí thêm nữa....Tính toán xuống Trương Lượng kiếm được còn nhiều hơn gấp mấy lần so với hắn!Văn Đạt nghĩ đến cũng đỏ mắt, nhưng rượu chỉ uống một ly, hắn liền không uống nữa.Hắn còn phải trông hàng, hắn vẫn còn có đầu óc.Trương Lượng thấy hắn không uống, cũng không khuyên nữa, bắt đầu cùng Ngô Nam uống.Hai người xem ra rất cao hứng, một ly tiếp một ly, rất nhanh đã say đến bất tỉnh nhân sự, bị người ta khiêng đến giường ở sân sau.Bọn họ là say sớm nhất đấy, những người khác còn ở bên ngoài ăn cơm.Cho nên trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hai người đồng thời mở to mắt.Trong bóng tối ánh mắt kia vẫn thanh tỉnh và lóe sáng."Chị dâu đến cùng là định làm gì? Tôi đến bây giờ vẫn chưa nghĩ ra." Trương Lượng dùng âm mũi nhỏ giọng nói.Nhiệm vụ của bọn họ chỉ đến đây thôi, đem đoàn xe kéo ra, không cần quan tâm xem bọn hắn ngừng ở nơi nào, bọn họ chỉ để ý tự mình thoát thân là tốt rồi."Chị dâu, sẽ không, cứng rắn cướp đoạt chứ?" Trương Lượng lại nói: "Chúng ta có cần ở lại hỗ trợ không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận