Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 962 - Chủ Động.



Chương 962 - Chủ Động.



Chương 962: Chủ Động.Hoa Chiêu bình tĩnh mà nhìn Diệp Giai, đời trước cô đã nghe qua câu hăm doạ này rất nhiều đấy.Bất quá đời này ngược lại đây là lần đầu tiên nghe được.Thậm chí có chút ít hoài niệm. . . .Hoa Chiêu bật cười.Cô ta vậy mà còn cười!Đây quả thực là khiêu khích.Diệp Giai cúi đầu, liền hướng Hoa Chiêu đánh tới.Mặc dù bị Diệp Thâm đánh ngã trên mặt đất cô ta cũng bất chấp, như không cảm thấy đau mà trên mặt đất đứng lên, không quan tâm gì mà lại hướng Hoa Chiêu đánh tới!"Tôi liều mạng với cô!"Diệp Thâm cũng nổi giận.Động tác này của cô ta, cái khí lực này, là thật sự muốn cùng Hoa Chiêu liều mạng.Động tác này nếu như đụng vào một người phụ nữ mang thai bình thường, khả năng là một thi hai mệnh.Mặc dù là Hoa Chiêu, cô ngoại trừ khí lực lớn hơn một chút, cũng không da dày thịt béo hơn so với người bình thường.Diệp Thâm lại đánh Diệp Giai ngã xuống đất.Anh dùng khí lực.Diệp Giai lập tức không đứng dậy được rồi, đau đến nỗi không thể phát ra nửa điểm thanh âm.Cũng tránh cho cô ta hô to gọi nhỏ mà để cho người ta chê cười.Diệp Chấn Quốc từ trong nhà đi ra, thất vọng lại lạnh lùng mà nhìn Diệp Giai."Ông sai rồi." Ông nói ra.Mắt Diệp Giai sáng ngời, tóe ra tia hi vọng.Ông nội hối hận vì đem cô ta đuổi ra khỏi nhà rồi hả? Muốn thu hồi mệnh lệnh?"Hối hận vì đuổi các người ra ngoài quá muộn! Có lẽ cô nên cùng anh trai mình bị đuổi ra ngoài! Không, thậm chí là sớm hơn một chút, anh em mấy người, có lẽ nên cùng Chu Lệ Hoa cùng nhau bị đuổi ra ngoài! Nhìn cách cô ta dạy dỗ ra mấy đứa con như vậy xem!"Ông hiện tại hận chết Chu Lệ Hoa rồi.Ông cũng hận Diệp Thành, chuyện trong nhà hắn một chút cũng mặc kệ sao?Ông cũng hận chính mình, lúc trước để cho một nhà Diệp Thành rời khỏi tầm mắt ông, hoặc là, đi thì đi luôn đi, lúc trước không nên để cho bọn hắn trở về!Bằng không thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.Sai lầm này không thể lại tái phạm nữa, lần này cứ để cho Diệp Thành ở miền tây tới già luôn đi, đừng quay trở lại nữa!Đáng thương Diệp Thành còn đang chờ, Đỗ gia cũng đã hoàn toàn ngã xuống rồi, ông ta vẫn còn chờ cha điều mình trở lại thủ đô, cùng Đường Phương Hà sống bên nhau đây này. . . .Kết quả bị mấy đứa con gái phá rối rồi."Đem nó ném ra, về sau cũng không cho vào nữa!" Diệp Chấn Quốc nói với trợ lý.Tiểu Vương tiến lên, kéo Diệp Giai đi.Diệp Giai không đứng dậy nổi, đã bị kéo đi ra ngoài rồi.Trên đường đi gặp phải mấy người đi đường, đều không thể tin mà nhìn cô ta.Diệp Giai đã sụp đổ.Trước kia cô ta là đại tiểu thư Diệp Giai, đi tới chỗ nào cũng là ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo giống như Khổng Tước, cho dù là ở trong nhà Diệp Chấn Quốc.Trong nội viện này, có mấy người lợi hại hơn ông nội sao? Bọn hắn nhìn thấy cô ta đều phải cười!Cô ta từ xa xa mà nhìn qua Hoa Chiêu, cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hoa Chiêu đấy. . . . Những nhục nhã cô ta nhận ngày hôm nay, cô ta muốn trả lại trăm ngàn lần!Hoa Chiêu cảm giác được ác ý ở sau lưng, nhưng không để ở trong lòng.Cô ta muốn cô chết thì cũng phải có cái năng lực kia.Nói thật, cô xem thường chỉ số thông minh của Diệp Giai.Diệp Chấn Quốc cũng xem thường, cho nên nghe thấy Diệp Giai đe dọa, ông cũng không để ý.Chỉ có Diệp Thâm, luôn quay đầu nhìn Diệp Giai, thẳng đến khi cô ta biến mất không thấy gì nữa.Anh hiện tại đối với thiện ý ác ý của người khác cũng đã mơ hồ có cảm giác, ác ý của Diệp Giai mạnh đến nỗi anh không thể không để ý."Vào nhà á..., ba ba." Thúy Vi đẩy Diệp Thâm.Có cha mẹ ở đây, con bé trông thấy cái gì cũng không sợ hãi.Diệp Thâm cúi đầu, nhìn đứa con gái nhỏ yêu cười này, lộ ra một nụ cười sủng nịch.Thúy Vi thích nhất là trông thấy ba ba cười, con bé lập tức giơ hai tay với Diệp Thâm.Diệp Thâm cười cười đem con bé ôm lên.Thúy Vi lập tức cười khanh khách, hôn một cái trên mặt anh.Nụ cười của Diệp Thâm càng lúc càng lớn, cũng quên chuyện không thoải mái vừa rồi.Trong phòng, Vân Phi cũng dùng mấy câu đã đem Diệp Chấn Quốc trêu chọc đến bật cười.Lúc này Diệp Chấn Quốc một chút cũng không giống một lãnh đạo lớn phong vân một cõi, chỉ giống một ông cụ bình thường ngậm kẹo đùa cháu.Hoa Chiêu đứng ở một bên mỉm cười.Tâm tư lại bay xa rồi.Nghĩ đến ánh mắt của Diệp Giai, cô nhất định phải làm gì đó.Cô không thể luôn bị động như vậy, lần này cô phải chủ động một chút, tìm cho cô ta chút chuyện mà làm.Ngày hôm sau, Diệp Thâm lại đi ra ngoài, Hoa Chiêu liền thu thập một chút, cũng chuẩn bị đi ra ngoài."Bà chủ, muốn đi đâu?"Lưu Minh không lái xe đi, mà đứng ở cửa xe thận trọng hỏi."Ồ?" Hoa Chiêu ngạc nhiên mà hỏi: "Biểu cảm này của anh là gì vậy? Tôi nói ra địa điểm, nếu anh không hài lòng, thì tôi không thể đi sao?"Lưu Minh co cổ lại, nịnh nọt mà cười nói: "Không phải tôi không hài lòng, tôi nào dám có ý kiến? Là tiểu Thâm, có nhiều chỗ hắn không hài lòng, không cho cô đi. . . Chúng tôi chỉ có thể nghe lệnh."Ngày hôm qua bộ dạng Hoa Chiêu lén lút hái cây kim bì đã bị Diệp Thâm trông thấy, ghi ở trong lòng rồi, hôm nay trước khi đi ra ngoài đã cố ý nói bọn hắn trông chừng Hoa Chiêu.Ngoại trừ nhà cha mẹ, hoặc là đi dạo phố, những nơi khác không cho phép cô đi."Anh cũng biết tôi là bà chủ của anh, anh ấy là tiểu Thâm của anh, vậy anh nên nghe theo ai?" Hoa Chiêu cười nói."Nghe. . . tiểu Thâm đấy." Lưu Minh nịnh nọt nói.Tuy bọn hắn cùng Diệp Thâm vốn gần gũi hơn một ít, Diệp Thâm là ông chủ, nhưng nhiều năm như vậy, bọn hắn đã sớm bị Hoa Chiêu xúi giục rồi, là người của Hoa Chiêu.Nhưng không nghe Hoa Chiêu đấy, cô ấy nhiều lắm là tức giận, lại là tức giận Diệp Thâm, cô ấy sẽ không bao giờ phát giận với thủ hạ của mình.Bà chủ là người phân rõ phải trái vô cùng.Nhưng không nghe Diệp Thâm đấy, bọn hắn sẽ bị đánh, đánh đến bò không dậy nổi giường đấy!Cho nên còn phải nghe Diệp Thâm đấy.Hoa Chiêu. . . ."Hoặc là anh bây giờ lái xe mang tôi đến nhà Chu Lệ Hoa, hoặc là tôi tự mình đi, anh cảm thấy bản thân có thể ngăn được tôi?""Nhanh lên, anh không có lựa chọn khác đâu." Hoa Chiêu mở cửa xe đi vào: "Về nhà tôi sẽ nói với Diệp Thâm, không đánh các anh."Chu Binh đang quan sát từ xa ở cổng sân nghe thấy, vui vẻ mà chạy tới lên ghế lái.Lưu Minh vừa thấy cũng nhanh chóng phi thân lên xe, vô luận như thế nào, không thể để cho Hoa Chiêu một mình đi ra ngoài được."Đi nhà Chu Lệ Hoa?" Trên xe, Chu Binh tò mò hỏi: "Tôi còn tưởng rằng là đi nhà Miêu Bân đấy, tôi biết rõ nhà hắn ở đâu!"Với tư cách là vệ sỹ thân cận, bọn hắn hầu như biết rõ tất cả mọi chuyện xung quanh Hoa Chiêu.Hoa Chiêu cũng xem bọn họ là trợ thủ đắc lực, phái đi điều tra một ít chuyện, cho nên ngoại trừ những chuyện tư mật, chuyện khác đều không giấu bọn hắn.Bọn hắn cũng có thể đoán được vài phần tâm tư Hoa Chiêu.Lúc này đi tìm Chu Lệ Hoa làm gì? Không phải nên trực tiếp vọt tới nhà Miêu Bân thu thập bọn hắn sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận