Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 877 - Cô Đang Tự Đào Hố Chôn Mình Cô Biết Không?.



Chương 877 - Cô Đang Tự Đào Hố Chôn Mình Cô Biết Không?.



Chương 877: Cô Đang Tự Đào Hố Chôn Mình Cô Biết Không?.Hoa Chiêu có chút im lặng mà nhìn Văn Tịnh, vừa mới khen cô ta trở nên thông minh rồi, cô ta lại phạm ngu xuẩn.Văn Tịnh còn chưa lại gần cô, đã bị Lưu Minh cùng Chu Bình đi theo phía sau Hoa Chiêu đè xuống đất.Nếu không phải vì nể mặt Diệp Danh, bọn hắn sẽ đạp thêm hai chân.Văn Tịnh đang điên cuồng liền trở nên tỉnh táo lại.Cô ta không phải là lại ngu xuẩn, cô ta là quá kích động, căn bản không phát hiện sau lưng Hoa Chiêu còn có người khác.Mỗi lần Hoa Chiêu xuất hiện, trong mắt cô ta cũng chỉ có Hoa Chiêu!Hoa Chiêu nhìn Văn Tịnh đang bị đè sát đất, chật vật dị thường, đã mất đi tâm tình muốn chèn ép cô ta.Bởi vì cô biết xe của Diệp Danh đang dừng cách đó mấy trăm mét, anh cả vẫn đang lẳng lặng mà nhìn bên này.Đoán chừng là đến kiểm tra xem Văn Tịnh đến cùng điên hay không điên đấy."Tôi không cùng một kẻ điên chấp nhặt." Hoa Chiêu nói xong gọi Lưu Minh cùng Chu Binh lên xe, lái đi nha.Văn Tịnh chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, lau đi bụi đất trên người.Trên mặt cô ta không có nước mắt, chỉ có hận ý nồng đậm, đáy mắt như mây đen cuộn trào."Đi ra." Một giọng nói nhẹ nhàng như tạc vào xương cô ta đột nhiên vang lên.Văn Tịnh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Diệp Danh: "Anh cũng đến xem trò cười của tôi hay sao?"Diệp Danh lắc đầu: "Không có gì buồn cười."Trong nháy mắt, nước mắt của Văn Tịnh thiếu chút nữa phun ra, nhưng cô ta nhịn được: "Vậy anh lại đến thẩm vấn tôi sao?"Diệp Danh vẫn lắc đầu: "Cô sẽ không thừa nhận đấy."Văn Tịnh. . . . Cô ta cúi đầu xuống tiếp tục phủi quần áo."Đứa nhỏ đâu rồi? Ở lại Đỗ gia rồi hả?" Diệp Danh hỏi.Động tác của Văn Tịnh dừng lại một chầu, trong giây lát cô ta nhớ tới, mình còn có đứa bé!Dù hiếm muộn mười mấy năm trời cuối cùng cũng có một đứa con, nhưng đối với đứa trẻ này cô ta không có chút bất ngờ và kỳ vọng nào, ngược lại phi thường chán ghét.Mỗi khi trông thấy nó, cô ta sẽ nhớ tới Diệp Danh, nếu như đây là con của cô ta cùng Diệp Danh thì tốt rồi.Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn giống Đỗ Hãn Lương như đúc kia, dù phủ nhận bao nhiêu lần cũng không được.Từ khi Đỗ Hãn Lương gặp chuyện không may, đứa bé kia đã bị mẹ Đỗ đưa đi, rốt cuộc cũng là cháu trai bà ta.Từ đó về sau, Văn Tịnh chưa thấy qua đứa bé kia vài lần.Thời gian dài, vậy mà quên mất chính mình có đứa bé rồi.Diệp Danh nhíu mày, một người mẹ, thậm chí ngay cả con của mình cũng đã quên, cô ta còn có thể có bao nhiêu lương tâm đây?"Tôi khuyên cô nói thật, bằng không thì. . . . Tôi cũng không phải loại người hiền lành gì, cô cũng biết." Diệp Danh nói ra.Nước mắt Văn Tịnh rốt cuộc khống chế không nổi mà rơi xuống, bất quá trên mặt cô ta không có biểu lộ gì, cô ta chỉ lẩm bẩm nói: "Anh quả nhiên vẫn vì cô ta mà đến đấy. . ."Những người kia còn chưa chết! Anh ta làm gì phải níu lấy cô ta không thả? Chính là vì đem Trương Quế Lan ra ngoài?Thật sự là yêu ai yêu cả đường đi đây này! Mẹ người ta vào tù 15 ngày anh ta cũng không nỡ!Mà cô ta gặp nhiều tội không may như vậy anh ta cũng không nhìn thấy. . . .Văn Tịnh cúi đầu nhìn tay mình, trước kia là hai bàn tay ngọc thon thon, đã trở nên hoàn toàn thay đổi, sưng đỏ da bị nẻ, thô ráp khó coi, như tay của một bà lão 60 tuổi.Lòng cô ta cũng thế.Cô ta chỉ ngây người, lơ đễnh nhìn trên bầu trời, Diệp Danh hỏi cô ta cái gì, cô ta cũng không nghe thấy.Một bộ như bệnh nhân tâm thần.Diệp Danh thở dài: "Xuất phát từ một chút tình nghĩa cuối cùng, tôi khuyên cô nói thật, bằng không thì, cô đang tự đào hố chôn mình đấy biết không?"Văn Tịnh vẫn là một bộ dáng kia, cái gì cũng không nghe thấy.Diệp Danh gật gật đầu: "Tôi đã biết, đây là lựa chọn của cô."Nói xong quay người đi.Một chút rung động cuối cùng nơi đáy mắt cũng biến mất không thấy gì nữa.Văn Tịnh đứng cả hồi lâu, thẳng đến khi xác định anh thật sự đã đi xa, mới đem để tay xuống, hoạt động chân tay cứng ngắc một chút.Nét mặt cô ta cũng sống lại rồi, nhìn phương hướng Diệp Danh rời đi, hận ý trên mặt chỉ tăng chứ không giảm.Yêu? Yêu cái rắm!Đó là khi ăn no rảnh rỗi mới có, ở Đỗ gia mấy năm này, cô ta đã thoát thai hoán cốt rồi, hiện tại trong mắt cô ta chỉ có tiền, tiền có thể cho cô ta ăn no.Đợi cô ta ăn no rồi, cô ta lại đi giày vò bọn hắn!Lần này giày vò không chết bọn hắn, lần sau nhất định có thể!Hai lần hạ độc, không, ba lượt, đều thành công. Lần đầu tiên căn bản không để cho ai phát hiện, lần 2 mặc dù bị người ta hoài nghi, lại không làm gì được cô ta, lại để cho cô ta bành trướng.Diệp gia, Hoa Chiêu, Diệp Danh, một người cô ta đều sẽ không bỏ qua đấy....Diệp Danh đã tìm được Hoa Chiêu: "Cơ bản có thể kết luận là cô ta hạ độc rồi, em định làm như thế nào?""Em à?" Hoa Chiêu nhìn anh cả.Diệp Danh cũng không khó xử cô, là cô để ý đến mặt mũi anh cả đây này."Muốn cho cô ta mở miệng thừa nhận hạ độc là không thể nào, mà chúng ta cũng không thích hợp sử dụng thủ đoạn đặc biệt để cô ta thừa nhận, bằng không thì người ngoài sẽ nghị luận, cảm thấy chúng ta tìm người gánh trách nhiệm." Diệp Danh nói ra.Người ngoài cũng sẽ cảm thấy Diệp gia ngoan độc, một người vợ cũ thảm như vậy cũng không buông tha, muốn bức người ta đến đường cùng.Đỗ gia cưới Văn Tịnh, cũng luôn dát vàng lên mặt Văn Tịnh, bằng không thì sẽ lộ vẻ nhà bọn hắn ngu xuẩn?Cho nên những chuyện Văn Tịnh đã cũng đã trở thành lời đồn đãi, cô ta cũng có thân phận là người bị hại.Còn thực sự có người tin điều đó.Hiện tại lại để cho Văn Tịnh đi ra nhận tội dưới tình huống Đỗ gia muôn miệng một lời, Diệp gia ngược lại có lý thành không có lý, như là đang vu oan cho cô ta vậy.Hoa Chiêu gật đầu: "Em cung hiểu, chuyện hạ độc này nói là ai cũng được, nói là cô ta ngược lại không được, không ai tin."Hơn nữa Đỗ gia sẽ cật lực bảo vệ cô ta đấy.Thứ hai cô ta cũng là "Người đáng thương" .Đây cũng là chỗ cô cảm thấy Văn Tịnh dùng đầu óc rất tốt.Bí quá hoá liều, còn có thể toàn thân trở ra. . . . Đó là không có cách nào thoát khỏi.Phía đông không sáng phía tây sáng."Cho nên anh định ra tay từ chỗ khác, thiết kế một tội khác để cho cô ta cũng vào tù, nhận sự trừng phạt cô ta nên nhận." Diệp Danh nói ra.Vài năm khả năng không đủ, độc hại nhiều lãnh đạo như vậy, đoán chừng đủ cho cô ta ở trong đó cả đời đấy, thậm chí trực tiếp tiễn cô ta ra đi."Chỉ là thực xin lỗi dì Trương rồi, chúng ta cũng khó tìm người khác đi ra gánh trách nhiệm, vụ án này án này chưa được giải quyết, bà ấy sẽ luôn mang theo hiềm nghi này."Diệp Danh áy náy nói.Hoa Chiêu cẩn thận nhìn chằm chằm vào Diệp Danh, phát hiện lúc anh cả nói thiết kế tội để cho Văn Tịnh đi tù cả đời, vẻ mặt bình tĩnh, không có đau lòng, cũng không phải thăm dò cô, lấy lui làm tiến.Thật sự không cần thiết.Như vậy cô an tâm."Không cần mẹ em chịu tiếng xấu thay cho người khác, em có biện pháp để cho quần chúng tin tưởng là cô ta hạ độc." Hoa Chiêu cười nói."Ah?" Diệp Danh tò mò nhìn cô: "Biện pháp gì?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận