Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 914 - Chị Giải Thích Thế Nào.



Chương 914 - Chị Giải Thích Thế Nào.



Chương 914: Chị Giải Thích Thế Nào."Cô đừng ngậm máu phun người!" Diệp Đan kịp phản ứng, nghiêm mặt hô.Trong phòng mọi người đều sửng sốt, nhìn Diệp Đan, lại nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn Diệp Danh.Nếu Diệp Đan quả thật làm cái gì, nhất định là Diệp Danh nói cho cô biết đấy."Thực sự có việc này?" Diệp Thượng nhìn Diệp Danh, khẩn trương mà hỏi thăm.Nếu như Diệp Đan thực sự làm việc này, vậy quả thực vô cùng nhục nhã! Hơn nữa đối với Diệp gia, sẽ là đả kích nghiêm trọng.Diệp Thượng nắm chặt nắm đấm.Diệp Danh chỉ lặng yên nhìn Hoa Chiêu.Việc này anh cũng không biết.Nhưng anh cảm thấy, Hoa Chiêu không phải là người bắn tên không đích."Khục." Hoa Chiêu xấu hổ mà ho khan một cái, vốn cô định trộm nói cho Diệp Danh đấy, không nghĩ tới trước mặt mọi người đã công bố ra.Nhưng ai bảo Diệp Đan luôn một bộ muốn cùng cô dốc sức liều mạng, cô liền nhịn không được.Thật sự là quen làm bà trẻ, tính tình càng ngày càng không tốt rồi ~"Các người nhìn trong túi cô ta có cái gì sẽ biết." Hoa Chiêu nói.Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía chiếc túi da hợp mốt trên người Diệp Đan.Túi da không nhỏ, có sức chứa lớn.Túi da nâu thật đấy, khi tất cả mọi người đều mang túi vải, xác thực rất bắt mắt.Nhưng Diệp Đan dầu gì cũng là con gái Diệp gia, tiền lương cao hơn bình quân đầu người, tiêu tiền mua túi da cũng không là vấn đề.Tất cả mọi người đều không để ý.Nhưng hiện tại không được.Trên mặt Diệp Đan tuy coi như trấn định, nhưng tay của cô ta đã trắng bệch, gắt gao nắm chặt cái túi."Cô muốn nhìn qua túi xách của tôi? Thật đáng tiếc, cô vẫn là một người có học thức cao. Cô không biết rằng nhìn qua túi xách của người khác là xâm phạm quyền riêng tư của người khác...""Con lấy ra a!"Cô ta còn chưa nói xong chiếc túi trong tay đã bị Lưu Nguyệt Quế đoạt mất.Nhưng một đầu còn bị Diệp Đan gắt gao nắm lấy.Hai người bắt đầu lôi kéo.Vương Kiến luôn yên tĩnh ngồi ở bên cạnh Diệp Đan đột nhiên đứng lên giúp đỡ Diệp Đan."Mẹ, đừng đoạt, sẽ làm cái túi bị kéo hư mất, mọi người có chuyện gì từ từ nói." Nhưng tay của hắn lại mạnh mẽ đem cái túi kéo trở về.Vợ chồng hai người rất bảo vệ cái túi này.Mặt Diệp Thượng đã đen lại."Chỗ đó có cái gì? Nhanh chóng mở ra cho cha!" Ông chỉ vào Diệp Đan quát.Diệp Đan cố chấp: "Không có cái gì! Đều là đồ tư nhân của con!"Diệp Thượng tức giận đến mặt cũng đen rồi, lúc này nói không có, ai mà tin?"Cha lập lại lần nữa, mở ra cho cha!"Ông nói 100 lần cũng không có tác dụng.Diệp Đan quay người muốn đi."Ngăn nó lại!" Diệp Thượng hô.Vài nhân viên bảo vệ đang chuẩn bị dụng cụ nướng ngoài sân ngay lập tức xuất hiện ở cửa, gắt gao ngăn cản Diệp Đan cùng Vương Kiến.Mặt Vương Kiến đã không phải là trắng bệch, mà là đỏ bừng, trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi."Để cho bọn nhỏ đều đi ra ngoài." Diệp Danh đột nhiên lên tiếng.Hôm nay một đại gia đình Diệp Thượng ngoại trừ Diệp An Diệp Đào, những người khác đều đến rồi, tổng cộng cũng hơn mười mấy đứa nhỏ.Có đứa hiện tại đang ở trong sân chơi đùa, có đứa lại chơi ở trong phòng.Bây giờ nhìn thấy như vậy, đều sợ cháng váng.Diệp Danh vừa nói xong, không cần người khác đuổi, chính bọn nhỏ liền chạy ra ngoài."Đem túi của nó lấy tới đây!" Diệp Thượng hô.Mấy người vệ sỹ không cần Hoa Chiêu phân phó mà nghe lời Diệp Thượng nói..., đoạt đi cái túi từ trong tay Diệp Đan.Trước đó bà chủ đã nói để cho mọi người xem túi của cô ta rồi, cho nên không cần phân phó.Túi vừa vào tay, Lưu Minh đã biết không đúng, Hoa Chiêu quả nhiên không oan uổng cho người khác.Hắn mang theo cái túi, bỏ vào trên bàn trước mặt mọi người.Nhìn động tác có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại "Bịch" một tiếng.Hoa Chiêu đau lòng nhìn thoáng qua bàn trà của cô, vàng có lẽ không cứng như loại gỗ cứng tự nhiên này chứ? Đoán chừng sẽ không hỏng.Diệp Thượng đã tự mình mở túi, đổ đồ vật bên trong ra.Ồng đã phải dùng sức rất lớn.Hơn một chục thỏi vàng và một chiếc hộp bằng gỗ gụ.Cái hộp mở ra, là một đôi vòng ngọc.Có vẻ như rất giá trị.Đừng nói Diệp Đan, dù là Diệp Thượng cũng không có nhiều tài sản như vậy."Cái này ở đâu ra, ở đâu ra? Hả! !" Diệp Thượng đứng lên, vài bước đã đến trước mặt Diệp Đan, bắt lấy cánh tay của cô ta quát.Làm Diệp Đan đau hết cả tai.Cô ta cũng không mở nổi miệng.Diệp Thượng tức giận, đưa tay hung hăng đánh vào. . . đầu Vương Kiến.Vương Kiến choáng váng."Nói! Những vật này ở đâu ra? !""Chúng con định cùng người ta hùn vốn làm kinh doanh, đây là tiền vốn đối phương ra!" Vương Kiến hai mắt sáng ngời nói ra.Diệp Thượng sững sờ, nếu như nói như vậy. . ."Ra nhiều tiền như vậy, vừa nhìn cũng biết không phải làm chuyện gì tốt! Các người định làm gì?" Ông hỏi.Ông có chút tin, thật sự ông không thể tin mình lại nuôi dạy ra đứa con gái biết làm chuyện trái pháp luật."Làm. . . Chúng con cũng định bán sách!" Vương Kiến nói ra."BA~!" Lại một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt hắn: "Bịa chuyện! Đã bịa chuyện sao không bịa ra khác một chút! Người ta bán sách anh cũng bán sách, cũng không nhìn đức hạnh của mình một chút, anh có thể viết ra sách sao!""Chúng con định bán tiểu thuyết, bán sách của người khác." Vương Kiến bụm mặt ủy khuất nói: "Hiện tại bán sách kiếm được rất nhiều tiền ah, phàm là sách đều có người xếp hàng mua."Quả thực, đây là thời kỳ vàng của việc đọc sách, các nhà văn kiếm được rất nhiều tiền và thuộc nhóm có thu nhập cao.Không giống vài thập niên sau, khi xuất bản một cuốn sách, lợi nhuận không được mấy ngàn đồng.Diệp Thượng lại có chút tin. . . ."Khục." Hoa Chiêu không cho phép ông lại tự lừa gạt chính mình lừa.Cô lấy ra một tờ giấy từ trong đống đồ đạc trên bàn, mở ra."Cô làm gì vậy? !" Diệp Đan vốn luôn trầm mặc lại không đứng gần đó, lập tức chạy tới..Sợ tốc độ không đủ nhanh, cô ta phí thẳng đến chỗ Hoa Chiêu.Diệp Danh ngồi ở đối diện Hoa Chiêu lập tức đứng lên, chặn cô ta lại."Đan Đan, cô đừng quá mức." Giọng của anh đè nén sự phẫn nộ.Chưa kể việc nhận tài sản không rõ nguồn gốc, thậm chí ngay cả nửa điểm thân tình cô ta cũng không thèm để ý tới.Ngồi bên kia là Hoa Chiêu cùng Diệp Thư, cô ta dùng tư thế này bổ nhào qua, đã quên hai người là phụ nữ có thai ư!Tuy cô ta không nhào đầu về phía trước, nhưng Diệp Thư vẫn bị hoảng sợ, một tay ôm bụng một tay kéo Hoa Chiêu đứng lên.Hoa Chiêu lắc tờ giấy trong tay nói: "Trung Hoa, 84 hộp, 93 hộp Mẫu Đơn, 110 hộp Mận Đỏ,..."Diệp Đan làm việc trong lĩnh vực thuốc lá."Đây là ghi chép công tác của tôi, cô đọc cái gì mà đọc!" Diệp Đan nói ra."Lúc này rồi còn xem mọi người chúng tôi là người ngu sao, vậy người ngốc chính là cô rồi." Hoa Chiêu nói ra: “Tính ra giá những điếu thuốc này không khớp với những thỏi vàng trên bàn. "Hoa Chiêu nhìn qua một chút vàng trên bàn nhất định phải có mấy chục cân.Dù giá vàng hiện tại rất rẻ, một lượng hơn 20 đồng, những thứ này cũng đáng hơn mười vạn.Tuy hiện tại thuốc lá cũng rẻ, nhưng giấy này cũng được ghi theo hộp.Một hộp thuốc lá 250 điếu, 2500 hộp.Như vậy tính tính toán toán, Diệp Đan chắc chắn đã đem những loại thuốc lá này bán đổ bán tháo rồi."Diệp Đan, chị giải thích thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận