Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 749 - Bị Gài Bẫy.



Chương 749 - Bị Gài Bẫy.



Chương 749: Bị Gài Bẫy."Đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Chiêu quả thực là kêu sợ hãi mà hỏi thăm Phương Vũ cùng Lôi Xuân.Cô không thể không kinh ngạc, với những gì cô biết về Tôn Thượng. . . .Được rồi, tính tình của hắn xác thực không tốt, xúc động dễ giận, mặc dù nói muốn khống chế, nhưng tượng đất cũng có lúc khống thể khống chế nổi."Xảy ra chuyện gì?" Hoa Chiêu lại hỏi.Phương Vũ vẻ mặt phức tạp nói: "Hắn cùng phụ nữ có chồng làm loạn, bị người ta bắt ngay tại trận. . . Đã bị trường học đã khai trừ."Hoa Chiêu trừng lớn mắt, lập tức nói: "Không có khả năng! Cô nói Tôn Thượng đánh chết người tôi còn tin, cô nói hắn quan hệ loạn với phụ nữ đã có chồng, tôi không tin."Ánh mắt tên nhóc kia nhìn cô luôn rất trong sáng, không có ý xấu xa,Tiểu tử kia xem nàng thời điểm, ánh mắt đều là thanh minh đấy, không có xấu xa, không có sự dâm loạn, quen biết nhau thời gian dài như vậy, lại chưa từng có nửa điểm vượt khuôn phép.Có thể thấy được nhân phẩm, ít nhất là trong phần "Sắc" là hoàn toàn không có vấn đề gì đấy.Còn có người phụ nữ xinh đẹp đến mức làm cho hắn không thể khống chế nổi chính mình?"Đợi một chút." Hoa Chiêu nghĩ đến cái gì hỏi: "Người phụ nữ kia là ai?""Là Phan Xảo Xảo." Phương Vũ nói.Hoa Chiêu thở phào: "Vậy càng không thể. Ngựa tốt không ăn lại đồng cỏ cũ, một chú cốt khí ấy Tôn Thượng vẫn phải có."Nhưng cô rất nhanh đã ý thức được, thở phào nhẹ nhõm cũng vô ích, Tôn Thượng đã bị đuổi học, hơn nữa đã bị đuổi từ một năm rưỡi trước đó.Nói cách khác, cô đi không bao lâu, hắn đã bị đuổi học rồi."Cái kẻ đần này, nhất định là bị người ta tính kế rồi!" Hoa Chiêu nói ra.Phương Vũ cùng Lôi Xuân đều gật đầu: "Tôn Thượng cũng nói như vậy, chúng tôi cũng tin hắn, đáng tiếc người khác lại không tin."Phương Vũ lại vẻ mặt phức tạp, sắc mặt khó coi: "Khi đó, bọn họ trần truồng nằm ở trong chăn ... Người ngoài làm sao có thể tin."Đừng nói người ngoài, bọn họ lúc ấy cũng cho là bọn hắn thực sự làm chuyện kia rồi.Là sau đó Tôn Thượng liên tục thề, giải thích chuyện gì đã xảy ra, bọn họ mới tin đấy."Thảm như vậy. . ." Hoa Chiêu thở dài, cũng không hỏi chi tiết hai người, định một lát nữa sẽ trực tiếp hỏi Tôn Thượng."Người bây giờ đang ở đâu?""Ở nhà." Lôi Xuân nói: "Từ sau khi gặp chuyện không may, hắn liền tự giam mình ở trong nhà, ít đi ra ngoài rồi."Sao có thể đi ra ngoài? Tôn gia đã liều mạng lắm mới có thể bảo vệ hắn, nếu không hắn đã phải vào tù ngồi vài năm.Hắn cũng không nên đi ra ngoài để thách thức thần kinh của một số người.Kẻ địch của Tôn gia cũng không ít, đang lo bị nắm lấy điểm yếu đây này.Hơn nữa chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, Tôn Thượng cũng không còn mặt mũi đi ra ngoài.Hắn không phải xấu hổ, hắn là tức giận, tức giận chính mình chủ quan, tức giận chính mình mắt bị mù!Lúc Hoa Chiêu đến thăm, hắn lại đang sinh hờn dỗi, cơm trưa cũng không định ăn hết.Nhìn thấy Hoa Chiêu, Tôn Thượng sững sờ, sau đó vui vẻ, rồi lại kinh ngạc ...Biểu cảm đổi tới đổi lui, nhìn cô ngây dại, xấu hổ mà đứng nguyên tại chỗ.Cô có thể tìm đến nơi này, nhất định là nghe nói chuyện của hắn rồi.Hoa Chiêu nhìn thấy hắn cũng kinh ngạc, gầy giống như con khỉ rồi!"Anh muốn chết?" Hoa Chiêu mở miệng liền hỏi.Một câu hỏi sắc bén như vậy ... Tôn Thượng có chút không rõ có phải đang chế nhạo mình hay không.Hắn trung thực nói: "Không muốn.""Không muốn chết mà lại đem chính mình biến thành bộ dáng tàn tạ này? Tôi thấy cũng không sống được bao lâu nữa rồi!" Hoa Chiêu nói ra.Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô và nghe giọng điệu tức giận của cô, Tôn Thượng cuối cùng cũng mỉm cười.Hắn cảm thấy cả đời mình giống như chưa từng cười vậy.Cười cười, Tôn Thượng đột nhiên bật khóc, rồi lại oa oa khóc lớn.Hắn biết rõ bộ dạng của mình bây giờ khẳng định vừa xấu lại rất mất mặt, nhưng hắn nhịn không được cứ muốn khóc.Hoa Chiêu mang theo Phương Vũ Lôi Xuân đi vào nhà, thay hắn đóng cửa phòng, ngăn cản ánh mắt bên ngoài.Cô đánh giá căn nhà này.Tôn Thượng bây giờ không ở tại Tôn gia nữa, mà tự mình đi ra ngoài ở.Hắn ở Tôn gia, khả năng cũng không quá thoải mái, hàng xóm đều là người quen.Không bằng đến một nơi xa lạ, những ánh mắt khác thường sẽ ít đi một chút.Vị trí này cũng hơi hẻo lánh, nằm ngoài đường vành đai 3 trong tương lai, nhưng vẫn cách xa đường vành đai 4.Bởi vì vị trí nên nơi này khá lớn, năm gian nhà giữa cộng với sân xung quanh cũng hơn 200 mét vuông.Hoa Chiêu đi dạo một vòng từ trong ra ngoài, để cho Tôn Thượng tự mình ở đằng kia khóc.Đã qua hơn mười phút đồng hồ, Tôn Thượng rốt cuộc cũng ngừng khóc, vào nhà rửa mặt, ổn định lại cảm xúc."Thật xấu hổ, làm cho mọi người chê cười rồi." Hắn đi ra có chút xấu hổ lại lưu manh nói.Tất cả đều là người một nhà, hắn cũng không quá thẹn thùng.“Căn nhà này là anh thuê hay mua vậy? Đứng tên ai?” Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng hỏi.Không nghĩ cô đi lên lại hỏi cái này, Tôn Thượng sửng sốt một chút, mờ mịt nói: "Trong nhà mua cho tôi, đứng tên tôi."Hoa Chiêu gật đầu: "Vậy sao, rất tốt, sau này phải giữ lại nơi này, ít nhất 20 năm cũng không được bán, nếu như chỗ này muốn phá bỏ và dời đi nơi khác, nhớ rõ hãy lấy phòng ở không cần tiền."Vị trí này, nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo vệ 20 năm không phá bỏ và dời đi nơi khác, mà 20 năm sau, tức là năm 2000, tiền phá bỏ và di dời đi nơi khác sẽ không nhiều, bởi vì giá nhà ở Bắc Kinh lúc đó vẫn rất "Cải trắng" đấy, 2000~3000, ba bốn ngàn một mét vuông, vị trí này.Cho nên đòi tiền không thích hợp.Tôn Thượng lại mờ mịt gật đầu, có chút không hiểu nổi Hoa Chiêu vì sao lại nói đến chuyện này, là vì giúp hắn giảm bớt xấu hổ sao?Bọn họ quen biết nhau thời gian quá ngắn, trước đó cũng chỉ nói chuyện học tập, bọn họ còn chưa phát hiện Hoa Chiêu có bệnh thích mua nhà.Thấy hắn xác thực đã buông lỏng, Hoa Chiêu lúc này mới hỏi vấn đề chính: "Nói có tôi chút, lúc trước đã xảy ra chuyện gì?"Nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Tôn Thượng lại thay đổi.Nhưng không biết vì cái gì, sự hối hận và hận thù từng được dằn xuống dưới đáy lòng trước kia bỗng chốc dần trở nên phai nhạt.Giống như, chúng sắp tìm được lối ra rồi. . . .Tôn Thượng nhìn Hoa Chiêu, cô trở về rồi, chỗ dựa của hắn giống như cũng đã trở lại!Cô nhất định có biện pháp giúp hắn giáo huấn đôi cẩu nam nữ kia!Trước kia danh ngạch bị chiếm, hắn mặc dù có hận, trong lòng hắn cũng chưa từng hình dung qua Phan Xảo Xảo cùng Tạ Xuyên như vậy.Nhưng hiện tại đã không giống với lúc trước, hắn chỉ muốn mắng bọn hắn là đôi cẩu nam nữ!"Hôm đó là một ngày trước kỳ nghỉ, mấy người trong ký túc xá của chúng tôi rủ nhau đi ăn tối, và tôi đã uống hơi nhiều." Tôn Thượng chậm rãi nói: "Lúc quay trở lại đến cửa trường học, Phan Xảo Xảo đã chờ ở nơi đó, nói muốn nói với tôi hai câu. . ."Hắn cho rằng chỉ là nói hai câu lời nói, chỉ mấy chút thời gian.Hơn nữa hắn cũng muốn hỏi một chút sau khi Tạ Xuyên bị đuổi học đã sống thế nào ~Kết quả vừa nói xong, Phan Xảo Xảo liền ngất luôn.Lúc ấy sắc trời đã rất tối, xung quanh không có người nào, hắn cũng không nghĩ nhiều, lập tức cõng cô ta đi bệnh viện.Kết quả đi đến nửa trên đường liền đụng phải Tạ Xuyên.Vậy thì thật tốt, hắn đem người giao cho hắn ta thì tốt rồi, lại không là vợ của hắn, hắn cũng không quan tâm.Ai biết không đợi hắn mở miệng, cái ót đã bị cái gì đó hung hăng đánh vào, ngất luôn.Lại khi...tỉnh lại, Phan Xảo Xảo đã ở trên giường.Sau đó dù hắn có giải thích như thế nào, người khác cũng không tin.Nào có người phụ nữ nào sẽ hủy đi sự trong sạch của chính mình như vậy?Hơn nữa, cho dù không phải là hắn chủ động, là Phan Xảo Xảo chủ động đấy, hoặc là bị thiết kế đấy, kết quả vẫn là cả đám bọn hắn đã không trong sạch rồi.Mà sinh viên như vậy không thể ở lại trường được."Phương pháp kia, ngược lại rất đơn giản và thô bạo." Hoa Chiêu hỏi: "Vậy Phan Xảo Xảo cùng Tạ Xuyên hiện tại thế nào rồi? Vẫn sống tốt chứ?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận