Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 647 - Hai Bên Gặp Mặt



Chương 647 - Hai Bên Gặp Mặt



Chương 647: Hai Bên Gặp MặtDiệp Danh châm chọc, Chu Lệ Hoa đương nhiên nghe hiểu rồi.Bà ta tức giận đến ngực phập phồng: "Hiện tại các người chính là người một nhà, tôi là người ngoài! Các hợp sức để bắt nạt tôi! Tôi nói cái gì đều là sai đấy! Cô ta làm cái gì cũng đúng đấy!"Không phải là hai bình hoa sao? Tốt! Tôi cho!" Nói xong bà ta xoay người rời đi.Không cho không được, lão gia tử lúc trước đã lên tiếng, không cho cũng đừng nghĩ sẽ lấy được gia sản thừa kế của ông cụ.Bà ta cảm thấy, tài sản của ông cụ, như thế nào cũng phải hơn 2000.Nhưng khi trở về nhà, bà ta cũng không đưa bất cứ cái bình hoa nào qua."Còn chưa trúng tuyển đâu rồi, lại chưa ván đã đóng thuyền, không chừng cô ta phát huy thất thường thi không được khá, hoặc là đã quên ghi tên đây này!" Chu Lệ Hoa nguyền rủa nói.Nói đến cái này, Diệp Giai đột nhiên cả kinh.Môn cuối cùng cô ta đã ghi tên chưa?Đã viết a? Có lẽ đã viết a?Mấy môn trước khẳng định đã viết, cô ta đã kiểm tra nhiều lần.Nhưng một môn cuối cùng là môn kém nhất của cô ta, hơn nữa giờ thi sắp hết, cô ta bất an thấp thỏm không yên, không yên lòng, cũng không có kiểm tra.Thậm chí đã quên mình rốt cuộc có viết tên hay không.Diệp Giai mặt trắng bệch rồi, nhưng không dám nói với mẹ.Nói với mẹ cô ta thì có làm được cái gì?Bà chỉ biết mắng cô ta! Chỉ biết phát giận! Chỉ biết ra ngoài lại nhao nhao lại náo loạn, làm cho quan hệ mấy nhà càng cương lên rồi....Chu Lệ Hoa đi rồi, trong sân vẫn tiếp tục tụ họp.Có người ngoài không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra, người một nhà lại cũng biết không cần hỏi."Diệp Giai cùng Diệp Lị còn để con nấu cơm cho bọn chúng ăn?" Miêu Lan Chi đột nhiên mở miệng: "Sao con lại không nói với mẹ! Đến nhà chúng ta còn không nỡ để con nấu cơm đây này!"Thời kỳ đầu khi mang thai, Hoa Chiêu ốm nghén rất nặng, việc gì cũng không làm được, đừng nói là nấu cơm.Về sau tốt hơn một chút rồi nhưng việc nấu cơm cũng đều là Trương Quế Lan làm, con bé cũng rất ít tiến phòng bếp.Đi ra ngoài ngược lại tốt rồi, hai đứa nhỏ nhà lão tam lại sai sử con bé!Càng nghĩ Miêu Lan Chi càng tức giận.Diệp Phương lập tức nói: "Đều là em không đúng, là em đồng ý cho hai đứa đến nhà ăn cơm đấy, là em cân nhắc không chu toàn."Lại nhìn biểu cảm của Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Danh, hình như cũng có ý kiến với việc Hoa Chiêu nấu cơm.Đương nhiên tất cả mọi người rất yêu thương cô.Hoa Chiêu lập tức cười nói: "Không liên quan đến cô cô, lúc đó cháu đã rất tốt rồi, xuống bếp cũng không có gì, cháu không nấu cơm, để cho hai người họ làm cháu còn ăn không trôi đây này."Hơn nữa, tổng cộng cũng chỉ làm có hai lần, về sau bọn họ làm như vậy, đã bị cô cô đuổi đi nha."Sắc mặt mọi người lúc này mới tốt hơn.Trong lòng Hoa Chiêu thật ấm áp, phụ nữ có thai làm cơm vào lúc này cũng không phải chuyện lớn gì, trái lại là nên làm đấy, không làm mới là sĩ diện cãi láo.Chị dâu nấu cơm cho em gái của chồng, cũng không phải là chuyện lớn gì.Người Diệp gia lại không muốn cho cô làm, thật sự là đem cô làm con gái mà sủng rồi.Đây là may mắn của cô.Bữa tiệc kết thúc, ngày hôm sau Hoa Chiêu lái xe đi tìm Từ Mai, kéo cô ấy cùng nhau đi xem nhà."Có một cái xe thật tốt." Từ Mai ngồi trên xe vui thích nói.Cô ấy chưa từng đi qua xe con, ngoại trừ xe cứu thương. . . ."Đến tương lai, cô cũng có thể tự mình mua xe con." Hoa Chiêu nói ra.Từ Mai cười cười không lên tiếng, Hoa Chiêu trêu chọc cô đây này!Hiện tại cô chính là có chút tiền, nhưng có tiền cũng không mua được xe đấy, đây đều là của nhà nước đấy, phải có quan hệ mới có thể phân phối."Đúng rồi, ngày hôm qua luôn quên hỏi cô, Diệp Thư sao lại không có tới?" Từ Mai hỏi."Chị ấy đi biểu diễn, đi hơn một tháng rồi, đoán chừng còn phải một tháng nữa mới có thể trở về." Hoa Chiêu nói.Bằng không thì ngày hôm qua những người nổi giận với Chu Lệ Hoa nhất định có Diệp Thư.Từ Mai gật gật đầu, cô ấy chỉ tùy tiện hỏi.Hoa Chiêu một đường đem lái xe đến phía Bắc Nhị bên ngoài đường vành đai hai, đến một khu dân cư yên tĩnh.Từ Mai chọn trúng nhà ngay ở chỗ này.Đây là một cái thôn ở thành thị, nhưng cái thôn này tương đối lớn và lâu đời, các tòa nhà trong đó đều có vẻ cổ xưa, một số viên gạch ngói xám thoạt nhìn như có lịch sử cả trăm năm.Một số là tòa nhà hai tầng màu đỏ, vừa mới hoàn thành.Người qua lại trên đường rất nhiều, rất náo nhiệt, phố nhỏ cũng rất rộng, có thể cho xe ô tô qua lại.Hoa Chiêu đối với nơi này không có ấn tượng, nhưng cô dám khẳng định ở đây về sau sẽ bị phá bỏ.Về sau ngoại trừ nền tảng cũ của Hoàng thành vẫn giữ nguyên, rất ít trông thấy thôn trong thành rồi.Chỉ hi vọng Từ Mai có vận khí tốt một chút, bị phá bỏ và dời đi nơi khác muộn một chút, như vậy sẽ có những chính sách đền bù rất tốt.Nếu không muốn nhà tái định cư thì phải trả hai mươi ba đồng tiền phá dỡ, muốn nhà tái định cư thì phải tự mình mua….Xe chạy một đoạn vào thôn thì dừng lại trước một khoảng sân lát gạch xanh xám.Có thể là do Hoa Chiêu ảnh hưởng, Từ Mai cũng ưa thích loại phong cách kiến trúc này, luôn có cảm giác ở rất an tâm.Cô ấy xuống xe, đi đến bên cạnh gõ cửa, kêu tên chủ nhà.Một ông lão tầm 50~60 tuổi đi ra.Chủ nhà nhìn Từ Mai, lại nhìn Hoa Chiêu cùng cái xe phía sau cô, nhiệt tình mà mở cửa mời các cô đi vào."Chọn trúng căn nhà này của tôi, coi như các cô tinh mắt, nói thật với các cô, tổ tiên của tôi từ Hán Lâm ra. Đây là ngôi nhà do tổ tiên tôi truyền lại. Năm đó Hàn Lâm lão tổ tông của tôi đã sống trong ngôi nhà này!"Chủ nhà chỉ vào gian phòng chính rộng rãi khang trang và nói.Từ Mai lập tức trợn trắng mắt, lời này của ông lão nếu nói sớm cô cũng không dám mua!Nghe thế nào cũng có chút sợ hãi đấy?Hoa Chiêu cười cười, mua kiến trúc cổ, đây là chuyện không thể tránh khỏi.Dù là toà nhà lớn của Diệp gia, đều đã trải qua mấy đời người. . . . Cũng may đều là tổ tông nhà mình, bình thường già đi, không thể so đo.Cô đi lòng vòng xung quanh sân, là một căn tứ hợp viện hai tiến không lớn không nhỏ, tầm 500 mét vuông.Nàng vây quanh sân nhỏ đi lòng vòng, là thứ không lớn không nhỏ lưỡng tiến, 500 đến bình, hơn nữa nó dường như được phân chia từ một căn nhà rộng hơn."Đúng, cô gái này thật tinh mắt." Chủ nhà khoa trương khen Hoa Chiêu: "Xung quanh đây, trước kia đều là nhà của tôi đấy, trước là hoa viên, sau là nhà giữa, về sau… Dù sao, toàn bộ sân, nơi này là tốt nhất. "Hoa Chiêu hướng Từ Mai gật gật đầu, không nói căn nhà này như thế nào, với con đường lớn xung quanh khu vực này vậy cũng không có việc gì nữa, nói cái gì cũng được.Cô gật đầu, Từ Mai đương nhiên cũng gật đầu: "Được, vậy theo như ông nói giá, chúng tôi. . ."Cửa sân đột nhiên bị đẩy ra, hai người đi đến.Hai bên gặp mặt, đều sững sờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận