Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1011 - Đứa Bé Bướng Bỉnh Lại Đến.



Chương 1011 - Đứa Bé Bướng Bỉnh Lại Đến.



Chương 1011: Đứa Bé Bướng Bỉnh Lại Đến.Không biết Lưu Tiền cùng Từ Mai đã nói chuyện như thế nào, nhưng ngày hôm sau, hai người dắt tay nhau tới, nói cho Hoa Chiêu, bọn họ đã lĩnh chứng nhận rồi.Hoa Chiêu kinh ngạc nói: "Lúc nào? Nhanh như vậy!"Từ Mai liếc Lưu Tiền, có chút vui mừng, có chút thẹn thùng nói: "Buổi sáng hôm nay, đôi đầu tiên."Cô ấy không thể không biết xấu hổ mà nói, lúc trời chưa sáng Lưu Tiền đã gấp không thể chờ mà kéo cô ấy từ trong nhà đến xếp hàng rồi.Được người như vậy thực sự nghĩ đến, trong lòng cô ấy cũng rất vui mừng.Tuy đã từng kết hôn, tuy thanh danh đã từng xấu như vậy, nhưng cô ấy vẫn có một người thật lòng thật dạ yêu thương.Trên mặt Từ Mai nổi lên nụ cười hạnh phúc."Ai ôi!!! Ai ôi!!!, người phụ nữ nhỏ hạnh phúc này là ai vậy? Nhìn bộ dạng rất xinh đẹp đấy, tôi cũng không nhận ra!" Diệp Thư ở một bên cười trêu nói.Vốn tưởng rằng người vô tư như Từ Mai sẽ cởi mở mà đáp lại, không nghĩ tới cô ấy xấu hổ đỏ mặt, vậy mà trốn sau lưng Lưu Tiền.Người đã đến 30 tuổi rồi, biểu hiện như một cô gái nhỏ 15 tuổi.Diệp Thư nhìn thấy trong lòng không ngăn được mà cảm khái, đây là thần thái mà Từ Mai thường có từ lúc ban đầu cô ấy gặp.Cô gái nhỏ trước kia đã trở về rồi.Thật tốt."Giấy hôn thú đã nhận vậy lúc nào thì cử hành hôn lễ?" Hoa Chiêu hỏi."Chúng tôi định về quê trước, ở bên kia cử hành hôn lễ, bên này, sau khi trở về lại tổ chức thêm một lần." Lưu Tiền nói ra.Họ hàng, gốc rễ của hắn đều ở quê, nếu không tổ chức đám cưới ở quê thì rất kỳ quái, bố mẹ hắn nhất định không đồng ý.Hoa Chiêu nhìn Từ Mai, rất muốn hỏi cô ấy nếu tổ chức ở đây..., thì có mời người Từ gia tới không.Vấn đề này thật sự rất khó trả lời.Chuyện lớn như kết hôn sao có thể không mời bố mẹ tới? Nhưng nếu mời những người họ Từ kia đến dự, đến lúc đó không biết hôn lễ sẽ thành bộ dạng gì nữa.Cho dù trong hôn lễ bọn hắn không gây sự..., nhưng sau khi kết hôn bị bọn hắn quấn lên, ngày ấy. . . .Hoa Chiêu cũng không đành lòng mà hỏi ra miệng rồi.Từ Mai cùng Hoa Chiêu có chút ăn ý rồi, vừa thấy nét mặt của cô đã đoán được cô muốn nói cái gì.Cô ấy lắc đầu: "Tôi cũng chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi nói sau.""Lúc nào cùng hắn đi? Quần áo, lễ vật đều chuẩn bị xong chưa?" Hoa Chiêu hỏi những thứ khác.Nói đến cái này Từ Mai liền vui vẻ: "Quần áo không có! Nhưng tôi rất thích một bộ váy màu đỏ của cô, cho tôi đi!""Bộ nào vậy?" Hoa Chiêu hỏi.Làn da cô trắng nõn, trắng như ngọc, có thể mặc bất cứ quần áo màu gì, Hoa Chiêu cũng đặc biệt thích màu đỏ, trông cô hoạt bát lại quyến rũ.Cô có rất nhiều quần áo màu đỏ.Từ Mai lôi kéo cô lấy ra một bộ sườn xám màu đỏ thẫm, là Hoa Chiêu tự mình làm đấy.Sau khi mặc nó không chỉ trông quyến rũ mà còn rất mê người.Có thể là vì Từ Mai muốn bù đắp cho sự chờ đợi trong nhiều năm như vậy của Lưu Tiền."Nếu cô không chê tôi đã từng mặc qua..., vậy đưa cho cô đương nhiên không có vấn đề." Hoa Chiêu nói ra.Từ Mai đương nhiên không chê.Nhưng Lưu Tiền đột nhiên lên tiếng: "Không được!"Mấy người đều nhìn về hắn.Lưu Tiền gấp đến độ mặt đỏ rần: "Loại quần áo này sao có thể mặc đi ra ngoài! Lúc kết hôn, nhiều người nhìn như vậy!"Từ Mai lườm hắn một cái: "Em chỉ mặc ở nhà mình! Lúc cử hành hôn lễ, em sẽ mua một bộ váy đỏ khác."Quần áo xinh đẹp như vậy, là lời cảm ơn của cô ấy đối với hắn.Lưu Tiền đã hiểu, sắc mặt lập tức đỏ hơn, ngượng ngùng nói: "Vật thì tùy em.""Ha ha ha ha!"Hoa Chiêu cùng Diệp Thư lập tức cười to.Lưu Tiền rốt cuộc cũng xấu hổ không ở trong phòng nữa, quay người chạy....Ngày hôm sau, hai người an vị trên xe đi về quê Lưu Tiền, một vùng nông thôn ở Tây Bắc.Theo Lưu Tiền nói, vừa đi đã mất bảy ngày.Cũng không phải do đường đi quá xa xôi, chủ yếu là xe lửa quá chậm, hơn nữa phải đổi xe, chuyển xe một lần cũng sẽ chậm trễ mất mấy giờ, đến mười mấy giờ chờ đợi.Hết xe lửa sẽ chuyển sang ô tô, ô tô xong chuyển sang xe trâu, có xe trâu cũng không tệ lắm rồi, có đôi khi xe trâu cũng không có, phải dựa vào hai chân mà đi đến hai ngày, mới có thể tới nhà.Cho nên hắn đơn giản không có thời gian trở về nhà.Một lần vừa trở về chính là nửa tháng, quá chậm trễ hắn kiếm tiền.Hai người đều đi rồi, chuyện nhà xưởng không thể không giao cho Hoa Chiêu.Hoa Chiêu qua tay liền quăng đi ra ngoài. . . .Vung tay chưởng quầy nha, không vung không thực sự là chưởng quầy. . . .Thời gian ở cữ này của cô thật sự là đủ chuyện vụn vặt rồi, cho nên dù ra tháng rồi Hoa Chiêu định tiếp tục bồi bổ, tiếp tục ngồi yên.Lưu Nguyệt Quế lại ôm đứa nhỏ đến thăm rồi."Cháu nhìn thím xem, nhiều năm như vậy không chăm sóc trẻ con rồi, chăm như thế nào cũng đã quên." Bà ấy vẻ mặt khó xử nói: "Hơn nữa thời đại tại tiến bộ, nghe nói phương pháp chăm sóc cũ của chúng ta trước kia cũng đã lỗi thời rồi, rất nhiều thứ không đúng, thím đến học tập các cháu một chút, làm thế nào để chăm sóc đứa nhỏ."Bà ấy ôm đứa nhỏ bướng bỉnh, vẻ mặt tội nghiệp mà nhìn Hoa Chiêu cùng Diệp Thư.



Bạn cần đăng nhập để bình luận