Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1070 - Có Thể Sống Hay Không Phải Xem Con Bé.



Chương 1070 - Có Thể Sống Hay Không Phải Xem Con Bé.



Chương 1070: Có Thể Sống Hay Không Phải Xem Con Bé.Hoa Chiêu nhìn vào mắt Diệp An, muốn nhìn xem hắn là nghiêm túc, hay là miễn cưỡng cười vui.Không nhìn ra.Ánh mắt của hắn bình tĩnh tỉnh táo, giống như khi cô gặp hắn những lần trước.Giống như hắn bây giờ đang nằm trên giường trong nhà, mà không phải trên giường bệnh, giống như người mất đi chân cũng không phải hắn.Hoa Chiêu thở dài, vậy thì rất không bình thường."Chị đưa bữa sáng, nước cháo gạo kê, không biết cậu có thể ăn được hay không.""Có thể có thể có thể!" Diệp An lập tức muốn ngồi dậy: "Em cảm thấy em bây giờ có thể ăn hết một đầu heo! Em nằm mơ cũng muốn ăn! Nhanh cho em."Hoa Chiêu lại nhìn về phía Diệp Danh.Diệp Danh gật đầu một cái: "Vừa rồi bác sỹ đã tới, nói hắn có thể ăn chút rồi."Nhưng bảy ngày chưa ăn, bước đầu cũng chỉ có thể uống nước cháo gạo kê, một chút hạt gạo cũng không thể có.Chuyện này Hoa Chiêu đã có kinh nghiệm, cô từng chăm xóc Diệp Thâm.Mở cặp lồng ra, mùi thơm ngát bay cả phòng, Diệp An hít thật sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười thư thái, sau đó cúi đầu húp mạnh.Hắn thật sự đói thảm rồi."Chậm một chút, cậu không thể uống quá nhanh." Hoa Chiêu nói.Diệp An cũng không ngẩng đầu lên, vừa uống vừa nói: "Chị không biết, em đã bảy ngày chưa ăn gì, cũng chỉ có ngày hôm qua chuyền chút dinh dưỡng, trước đó đến đường glu-cô cũng không có, em thật sự sắp bị chết đói rồi."Bất quá hắn phát hiện cháo này quá dễ uống rồi, hắn không nỡ thoáng cái uống hết toàn bộ, đổi thành một lần uống một ngụm nhỏ."Anh hai thật sự quá hạnh phúc rồi, cả đời đều được ăn uống ngon như vậy." Hắn khen.Diệp Danh nhìn tình trạng của hắn hỏi: "Cậu sao lại bị thương?""Bị thương cũng không có gì kỳ lạ đấy, chỉ là vận khí không tốt, bị tạc đạn bị thương." Hắn chỉ chỉ chân: "Giữ không được, phải cưa mất, kỳ thật vốn cũng không thừa bao nhiêu."Hoa Chiêu nhìn biểu cảm chết lặng của hắn đột nhiên kính nể, có phải loại người như bọn hắn, đối với thương thế, cái chết của mình đều đã chuẩn bị kỹ càng, đều có thể trực tiếp đối mặt?"Chỉ là về sau có chút không bình thường." Diệp An nói ra: "Em bị đưa tới một phòng bệnh không có ai quan tâm, em cố gắng lết ra khỏi phòng bệnh, phát hiện đây chỉ là một bệnh viện nhỏ, không phải bác sỹ không ở đó, thì là thiếu thuốc, y tá nói thuốc muốn cho em dùng đều không còn."Hắn liền chầm chậm bị nhiễm trùng dẫn đến hôn mê.Chuyện này quá không bình thường rồi.Hắn sao có thể bị đưa đến một bệnh viện nhỏ? Coi như là bệnh viện nhỏ, cũng nên tìm cách mà cứu hắn, đây là quy định đấy.Có người đang làm trò quỷ."Sao cậu phải tham gia một nhiệm vụ cấp độ S? Không phải cậu đã bắt đầu chỉ có thể tham gia nhiệm vụ cấp độ B sao?" Diệp Danh đột nhiên hỏi.Diệp An cùng Diệp Thâm cùng tuổi, chỉ là ít hơn mấy tháng, hắn năm nay cũng đầu 30 rồi, trước kia đã chịu rất nhiều tổn thương, thời kỳ đỉnh cao của hắn đã qua.Năm trước còn bị thương một lần không lớn không nhỏ, thể lực của hắn giảm mạnh, vì vậy hắn đã rút lui về tuyến hai để trở thành một huấn luyện viên.Theo lý nhiệm vụ cấp độ S hắn cũng không thể biết, làm sao có thể tham gia?"Lúc thông báo nhiệm vụ, không nói cấp độ." Diệp An dừng một chút nói ra: "Em cho rằng là cấp độ B, là lúc đến đó mới cảm thấy không đúng. Cũng là bởi vì khinh địch, bằng không thì, em sẽ không liều lĩnh như vậy."Hắn nhìn lướt qua ga giường rỗng tuếch, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương."Ai hạ nhiệm vụ?" Diệp Danh hỏi."Cát Khoan." Diệp An nói xong tiếp tục húp cháo."Chính là ông ta rồi." Diệp Danh nói ra.Người trực tiếp hạ mệnh lệnh, không có khả năng không biết cấp độ của nhiệm vụ, cho dù cần vượt cấp, trước đó cũng sẽ thông báo, sẽ không để cho người đó đần độn, u mê tham gia nhiệm vụ.Hoa Chiêu nhớ tới Cát Khoan là ai, lập tức nổi giận: "Hắn dám? ! Vì cái gì? Cũng chỉ bởi vì cầu thân bị cự tuyệt sao? Hắn không muốn sống nữa?"Diệp Danh cười lạnh một tiếng: "Ai biết hắn nghĩ như thế nào? Hỏi qua sẽ biết."Cát Khoan lập tức bị mang đi điều tra.Biểu cảm của ông ta khô khan cứng ngắc.Ông ta không nghĩ tới Diệp An còn có thể sống lại.Vốn dĩ hắn nên chết khi ra khỏi chiến trường, ai biết còn gắng gượng đến khi bác sĩ làm xong giải phẫu, ông ta đã phải phí hết sức lực mới có thể đem người ở cái bệnh viện nhỏ kia điều đi hết.Lại không nghĩ tới Diệp An còn có khí lực tỉnh lại, lết ra khỏi phòng bệnh nghĩ biện pháp thông báo cho người Diệp gia, càng không nghĩ tới người đã bị bệnh nguy kịch như vậy còn có thể gắng gượng mấy ngàn cây số, còn có thể tỉnh lại.Ông ta cho rằng Diệp An chết rồi, việc này sẽ không còn người đối chứng.Nhiệm vụ độ khó cao, có thể vượt cấp tham gia, bình thường đều là cao thủ, người đã lui về tuyến hai cũng không phải là không thể được, chỉ cần hắn đối với nhiệm vụ này quen thuộc.Ông ta cho rằng đến lúc đó Diệp An chết rồi, ông ta báo cáo một chút tình huống nhiệm vụ của Diệp An là được rồi, hoặc là nói Diệp An tích cực chủ động muốn tham gia nhiệm vụ nguy hiểm.Dù sao trước kia hắn luôn làm nhiệm vụ này, nói ra sẽ có người tin, không tin cũng không có cách nào, chết không có đối chứng.Ai biết ah ai biết."Ba ba!" Cát Hồng Miên đã chạy tới, nhìn cha bị mang đi hô to."Cha, bọn hắn nói cha. . . . Có thật không vậy?" Mắt cô ta long lanh nước, không thể tin mà nhìn cha.Ánh mắt Cát Khoan trầm xuống: "Cha không có, cha làm việc cho tới bây giờ đều không thẹn với lương tâm! Cha tuyệt sẽ không hại cấp dưới của mình! Nhờ tổ điều tra, trả lại trong sạch chon cha!"Cát Hồng Miên yên tâm: "Vậy cha, con chờ cha về nhà!""Được." Cát Khoan chính khí nghiêm nghị gật đầu, đột nhiên nói: "Bất quá Diệp An hiện tại bị như vậy đến cùng cũng oán cha, nếu như cha không nói cho hắn biết nhiệm vụ này, hắn cũng sẽ không tham gia, cũng sẽ không có ngày hôm nay.”"Con đến thủ đô thay ta thăm hắn, cùng hắn nói lời xin lỗi, nếu như có thể, ba ba hi vọng con có thể thay cha đền bù sai lầm, chiếu cố hắn cả đời."Mặt Cát Hồng Miên đỏ lên, ánh mắt lại sáng, gật gật đầu: "Tốt! Vậy con đi! Hắn là người rộng lượng, nhất định sẽ tha thứ cho cha!"Nói xong quay người chạy đi.Cát Khoan nhìn bóng lưng con gái, mình có thể sống hay không, phải xem con bé.Sau ba ngày, Diệp An đã có thể ăn uống bình thường rồi."Chị dâu, em muốn ăn thịt kho tàu, không phải khoai tây kho tàu." Diệp An bất mãn mà ôm hộp cơm nhìn Hoa Chiêu.Lưu Nguyệt Quế cũng có chút ngượng ngùng, giáo huấn hắn: "Không biết lớn nhỏ đấy, cho con ăn cái gì thì ăn cái đó đi! Sao còn bắt bẻ như vậy."Hoa Chiêu mỗi ngày một ba bữa tự mình làm đồ ăn đưa tới, Lưu Nguyệt Quế cảm kích vô cùng, vậy mà Diệp An cũng dám bắt bẻ."Khoai tây kho tàu không thể ăn." Diệp An thầm nói.Diệp Anh cũng nhịn không được nữa mắng hắn: "Em nói lời này có lương tâm không hả, Hoa Chiêu làm cái gì không thể ăn? Con bé làm canh đắng ăn cũng ngon đấy!""Không ngon bằng thịt kho tàu nha." Diệp An nói xong từng ngụm từng ngụm mà ăn.Diệp Anh cảm thấy Diệp An hiện tại rất ấu trĩ, hắn đã bao nhiêu năm không ngây thơ như vậy rồi.Diệp Anh nhìn Hoa Chiêu ngồi ở một bên cười hì hì, cảm thấy hai người này mới như chị em ruột.Dù sao so với cô ấy còn thân hơn.Mấy câu "Làm nũng" này, hiển nhiên không phải là nói với cô ấy đấy.Diệp Anh nhìn Hoa Chiêu xinh đẹp như tia nắng ban mai, đột nhiên trong lòng lo sợ, em trai ngốc của mình không phải điên rồi chứ?Diệp An vô tình nhìn thấy nét mặt của cô ấy, sửng sốt một chút, lập tức liếc mắt với cô ấy.Hắn cùng Hoa Chiêu "Thân mật khăng khít" như vậy, đó là bởi vì giữa bọn họ có bí mật lớn không thể lộ, không đúng, là vì Hoa Chiêu biết tử huyệt của hắn, lại không xem thường hắn, vẫn hiểu và ủng hộ hắn.Hắn ở trước mặt Hoa Chiêu tất nhiên so với những người khác "vô tư" hơn."Diệp An!" Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Cát Hồng Miên xông vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận