Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 167 - Cô Ta Hối Hận.



Chương 167 - Cô Ta Hối Hận.



Chương 167: Cô Ta Hối Hận.Hạ gia đột nhiên bị biến cố, mấy người đàn ông đều bị mang đi điều tra, không biết lúc nào phóng xuất, tương lai còn không biết thế nào…Trong nhà cũng bị người đào như hiện trường khảo cổ, không thể ở, người Hạ gia đều đến ở tạm tại nhà thân thích.Nhà Hạ Kiến Ninh ở đây bọn hắn không dám tới, ngoại trừ Hạ Lan Lan.Mà Hạ Lan Lan tới nơi này, một là muốn trước tiên đợi chú nhỏ trở về, hai là có chuyện phải làm."Làm sao còn chưa tới?" Cô ta lo lắng mà ở trong sân đi tới đi lui."Cô ta từ trước đến nay đều như vậy, lề mà lề mề, không tuân thủ thời gian." Người đàn ông ngồi ở trong góc sân nhỏ nói.Hạ Lan Lan nhìn Phùng Long, cau mày nói: "Ngươi mau thay đổi vẻ mặt đi, trong chốc lát trông thấy cô ta phải vui vẻ một chút, bộ dạng như dư tình chưa dứt!"Phùng Long cũng nhíu mày, đến lúc nào rồi còn dư tình chưa xong! Hạ gia nếu đã xong, Phùng gia bọn họ chính là không bị liên quan đến, cũng bị ảnh hưởng lớn!Tất cả những vị trí tốt đã được đưa cho người thân vì mối quan hệ với nhà họ Hạ, có phải cũng bị đưa lên đầu sóng rồi không?Vòng tròn này bao đời nay vẫn thế, người đi trà lạnh, tan đàn xẻ nghé.Mà hắn, con rể nhà họ Hạ nhất định sẽ không chạy trốn được, thủ trưởng luôn nhìn hắn không thuận mắt, nhất định sẽ muốn trả thù hắn!"Chúng ta bây giờ không phải nên nghĩ xem làm thế nào cứu chú nhỏ, hoặc là cùng chú nhỏ gặp mặt! Kéo Tử Mai vào làm gì? Cô ta thì làm được cái gì?" Phùng long căn bản không hài lòng chủ ý của Hạ Lan Lan, nữ nhân chính là nữ nhân, đều lúc này rồi còn bắt không được trọng điểm.Hạ Lan lan tức giận: "Ngươi thì biết cái gì! Ta đây là đường cong cứu quốc! Lại làm cho Diệp gia rối loạn, bọn hắn liền không tâm tư chằm chằm vào nhà của chúng ta rồi, đến lúc đó chúng ta dùng lại lực, mới là làm chơi ăn thật!" Đương nhiên, trong nội tâm cô ta biết rõ cũng không hoàn toàn là như vậy.Phùng Long khựng lại, phải thừa nhận rằng cô ta có chút đúng."Từ Mai kia là đồ phế vật, cũng không dùng được việc gì." Hắn trên miệng cưỡng nói."Ngươi yên tâm, có ngươi ở đây, phế vật cũng sẽ đem hết toàn lực đấy." Hạ Lan Lan lộ ra một cái nụ cười giả tạo nói.Đây là đang biến tướng khoa trương mị lực của hắn đây. Phùng Long rụt rè mà thay đổi tư thế, chằm chằm vào thân thể có lồi có lõm của Hạ Lan Lan.Nếu như Hạ gia đã xong, cũng không phải không có chỗ tốt nào. Thiên nga trắng biến thành cọng lông gà, còn không phải mặc hắn định đoạt.Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng họ cũng nhìn thấy bóng người xuất hiện ở cuối con đường qua cánh cửa đang mở.Hạ Lan Lan hạ giọng nói: "Tý nữa nhờ vào ngươi đấy!""Yên tâm đi." Phùng Long cũng hạ giọng trả lời.Hạ Lan Lan đứng ở trong sân, vẻ mặt lo lắng, chờ Tử Mai đi tới.Tử Mai lại đứng ở cửa lớn."Viện này thật xinh đẹp ah." Cô ta âm dương quái khí (*) mà tán dương nói.Hạ Lan Lan miễn cưỡng nở nụ cười: "Nhà của chú nhỏ, tự nhiên xinh đẹp rồi.""Cũng không biết hắn về sau còn có thể ở chỗ này hay không, hay là thay đổi một gian sau song sắt? Ah ha ha ha ha!" Tử Mai khoa trương mà cười nói.Hạ Lan Lan sắc mặt lập tức khó coi: "Từ Mai! Chú ý lời nói của cô! Đợi chú nhỏ của tôi trở về rồi, tôi sẽ nói cho hắn biết đấy."Tử Mai lập tức im bặt. Cô ta thật sự sợ hãi Hạ Kiến Ninh, vừa nghĩ đến có người đứng sau, quá kích động rồi.Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô ta, Hạ Lan Lan hài lòng, kiềm chế nói: "Vào đi."Tử Mai đi lên phía trước một bước, lại đột nhiên lui về: "Cô nói vào tôi liền phải vào sao? Còn tưởng tôi vẫn là tùy tùng của cô sao? Phi! Cô đi ra!""Cô!" Cơ hồ không người nào dám cùng Hạ Lan Lan nói như vậy, cô ta lập tức nổi giận."Cô hôm nay bảo tôi tới, là có chuyện cầu tôi đi?" Tử Mai đứng ở ngoài cửa đắc ý nói: "Cầu người phải có bộ dạng cầu người, tôi nói cái gì, cô làm cái đó. Tôi không muốn tiến vào nhà chú nhỏ cô, quá dọa người đấy. Có chuyện gì, chúng ta liền đi rừng đào thảo luận a."Nói xong cô ta xoay người chậm rãi bước đi.Hạ Lan Lan ở sau lưng tức đến dậm chân. Người đã muốn đi xa, cô ta nhìn thoáng qua Phùng Long, vẫn là đuổi theo.Lại để cho cô ta đắc ý trong chốc lát! Chờ sau khi chuyện thành công, sẽ khóc đấy!Phùng Long cùng ở sau lưng cô ta đuổi theo.Tử Mai ở bên trong rừng đào quanh đi quẩn lại, đi tới chỗ trước đó bọn họ chọn trúng.Nơi này có một sườn đất nhỏ, bên trên xây một cái lương đình.Rừng đào này, giống như là lâm viên tư nhân của Hạ Kiến Ninh, thường ngày đi dạo, cho nên chẳng những có đình nghỉ mát, còn có hồ cá, nuôi hoa sen cùng cá chép.Hằng ngày cũng không cho người không có phận sự tiến vào, mấy người Hoa Chiêu có thể đi vào, đều là do khí chất không tầm thường, quản sự đào viên có ánh mắt, nhìn đã biết rõ mấy người là học trò của cán bộ nòng cốt, không dám ngăn lại.Đứng trong lương đình, có thể quan sát hơn phân nửa rừng đào, mùa xuân ngút tầm mắt với sắc hồng lộng lẫy. Mùa hè lá đào xanh tươi, nhẹ nhàng, khoan khoái.Cũng có thể che chắn bóng người dưới cây.Chỉ cần tìm một cây đào rồi dừng lại bên dưới, người trong gian nhà căn bản không nhìn thấy. Bây giờ, ba người Hoa Chiêu đang đứng dưới ba gốc cây.Tử Mai tiến vào đình nghỉ mát, quét mắt một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của ba người, thoả mãn xoay người, kết quả đột nhiên đứng hình.Cô ta nhìn thấy Phùng Long đi phía sau Hạ Lan Lan, bạn trai cũ của cô ta, người đàn ông đã khiến cô ta có thai, nhưng đã từ hôn với cô ta, và kết hôn với Hạ Song Song, em họ của Hạ Lan Lan.Khuôn mặt cô ta tái đi trong giây lát, và cơ thể chấn động.Đây là rào cản trong lòng cô ta sẽ không bao giờ vượt qua được.Hạ Lan Lan trong mắt hiện lên vẻ trào phúng cùng đắc ý.Phùng Long nhưng lại một bước dài tiến lên, ôm lấy Tử Mai lay nhẹ, vẻ mặt khẩn trương thâm tình nói: "Mai mai, em làm sao vậy?"Hạ Lan Lan nhìn theo bóng lưng của anh ta mà trợn mắt, cô ta vừa rồi lo lắng là thừa, công tử ăn chơi trác táng, có thể đa tình mọi lúc mọi nơi.Bị hắn ôm lấy, Tử Mai cả người đều cứng lại, sững sờ mà nhìn hắn, vài giây sau, đột nhiên đẩy mạnh ra hắn, hướng về phía Hạ Lan Lan rống to: "Cô muốn làm gì? Cô lại muốn làm gì? Cô làm hại tôi còn chưa đủ sao? Cô đến cùng muốn làm gì!"Hạ Lan Lan cùng Phùng Long đều hoảng sợ mà nhìn xung quanh, đây rốt cuộc là ở bên ngoài, vạn nhất để cho người khác nghe thấy sẽ không tốt."Em đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói." Phùng Long lại muốn ôm lấy cô ta."Anh cút ngay!" Tử Mai sụp đổ mà chỉ vào hắn rống to."Được rồi, được rồi, anh lăn, anh lăn." Phùng Long hèn mọn mà thối lui đến bên cạnh đình nghỉ mát, đau lòng mà nhìn Tử Mai, một bộ dạng cô muốn hắn làm gì cũng được chỉ cần đừng tổn thương chính mình.Từ Mai trong lòng lập tức vừa chua xót vừa hận.Hạ Lan Lan tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Phùng Long, ngăn trở ánh mắt của Từ Mai: "Tiểu Mai, tôi hôm nay tìm cô đến là có chuyện muốn đàm phán với cô."Đã biết cô ta, Tử Mai chậm rãi tỉnh táo lại, thở hổn hển mấy hơi, ngồi ở trên ghế trong lương đình, nhìn mặt bàn nói: "Chuyện gì, nói đi."“Hạ gia gặp cảnh khó khăn, chắc hẳn cô cũng nghe nói." Hạ Lan Lan nói ra.Vốn Tử Mai nên lớn tiếng cười nhạo cô ta đấy, nhưng cô hiện tại đã không có tâm tình.Hạ Lan Lan bên trong cười đắc ý, tiếp tục nói: "Tôi hi vọng cô có thể giúp tôi, giúp Hạ gia vượt qua cửa ải khó, đến lúc đó, chúng ta toàn bộ Hạ gia đều cảm kích cô!""Ha ha." Tử Mai cười lạnh một tiếng, đến rồi.Cô nhướng mắt tò mò hỏi: "Cô muốn tôi giúp như thế nào?"“Hoa Chiêu…Tôi hy vọng rằng nhà họ Diệp có thể tập trung vào cô ta thay vì gia đình chúng tôi, cô hiểu không?” Hạ Lan Lan nói.Chỉ cần Hoa Chiêu xảy ra chuyện, Diệp gia nhất định sẽ không còn tâm tư nhìn chằm chằm bọn họ lần nữa!"Tôi không hiểu đây này ~" Từ Mai nói xoáy.Hạ Lan Lan cắn răng: "Cô là người thông minh, không cần tôi đem lời nói như vậy minh bạch a?"Tử Mai mặt lập tức sa sầm mặt: "Tôi là kẻ đần! Bằng không thì sao lại để cho các ngươi đùa giỡn xoay quanh! Có rắm thì phóng! Có chuyện nói thẳng, chớ cùng tôi đi vòng vèo! Đừng cho là tôi không hiểu tiểu tâm tư này của cô, cô như vậy ngôn ngữ mơ hồ mà ám chỉ tôi, đến lúc đó thực đã xảy ra chuyện gì, cô có thể đẩy đi không còn một mảnh! Sai đều là tôi! Là tự chính mình lý giải sai rồi, đúng hay không?"Hạ Lan Lan cười không nổi rồi.Tử Mai hung dữ mà nhìn cô ta: "Thật sự là vẫn còn xem tôi là kẻ ngốc phải không, phi!"Hạ Lan Lan mặt không biểu tình nói: "Tôi đây sẽ đem lời nói nói rõ, Hoa Chiêu gặp chuyện không may, ra đại sự! Hoặc là cô ta chết, hoặc là đứa con trong bụng cô ta chết, hoặc là cả hai cùng chết! Về phần chết như thế nào, chính cô nhìn mà xử lý."Tử Mai đưa mắt từ trong đình ra hàng cây bên ngoài, đắc ý đảo qua, đều nghe thấy được a ~Hạ Lan Lan tiếp tục nói: "Sau khi chuyện thành công, Phùng Long sẽ cùng Hạ Song Song ly hôn, lấy cô."Ánh mắt Tử Mai lập tức rơi vào tán cây đào bên trên.Cô ta đã hối hận



Bạn cần đăng nhập để bình luận