Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1105 - Chặn Luôn Đường Sống Cuối Cùng.



Chương 1105 - Chặn Luôn Đường Sống Cuối Cùng.



Chương 1105: Chặn Luôn Đường Sống Cuối Cùng."Lời này nói quá đúng." Hoa Chiêu nói ra: "Có gặp bác sĩ hay không xác thực không sao cả, gặp mẹ chồng tôi là được, nịnh nọt mẹ chồng tôi, có thể lấy được rượu thuốc cứu mạng của Diệp gia."Một câu làm cho không khí trở nên yên tĩnh."Không phải như thế. . ." Miêu Anh Hoa nói ra: "Chúng ta chỉ đơn thuần đến thăm Vân Chi, bác sĩ nói, bệnh này của cha, thuốc đã mất tác dụng. ""Vậy là tốt rồi." Hoa Chiêu nói: "Vậy các người ngàn vạn lần đừng mở miệng xin thuốc, bằng không thì lại một lần nữa đưa mẹ chồng tôi nướng trên lửa."Nhà họ Diệp và nhà họ Miêu là kẻ thù không đội trời chung, Diệp gia chưa bao giờ giúp đỡ kẻ địch, các người lại để cho mẹ chồng tôi mở miệng xin thuốc, chính là đang biến bà ấy thành kẻ phản bội! Đến lúc đó bà ấy sống ở Diệp gia thế nào?”"Các người đã hại bà ấy một lần rồi, sẽ không hại lần thứ hai chứ?" Hoa Chiêu nói ra: "Hoặc là nói, các người kỳ thật cũng không quan tâm đến tình cảnh của bà ấy, tựa như lúc trước, chỉ nghĩ đến đạt tới mục đích của mình?"Những câu đâm rách da mặt người Miêu gia."Chúng tôi cũng muốn cùng Diệp gia hóa giải thù hận. . ." Miêu Anh Hoa nói."Ah!" Hoa Chiêu bừng tỉnh: "Hóa giải thù hận, mới dễ xin thuốc, thì ra là thế!"Cô còn nói thêm: "Từ lúc nào thì bắt đầu vậy? Lão gia tử bị bệnh này chẩn đoán lâu rồi đúng không? Sau đó bắt đầu bố trí, đến thủ đô giúp Diệp Gia gian lận?"Mỗi câu nói đều khiến sắc mặt Miêu Lan Chi càng thêm lạnh.Miêu Anh Hoa lập tức nói: "Không! Không phải như vậy! Chúng ta không có ý định hỏi thuốc!""Rất tốt, nhớ kỹ lời ông đã nói hôm nay." Hoa Chiêu nói.Miêu Anh Hoa hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, bọn hắn xác thực là tới xin thuốc đấy. . . . Làm sao bây giờ? Về sau xin thuốc còn mở miệng thế nào?Ông ta nhìn về phía Miêu Lan Chi, suy nghĩ không biết nên giải thích như thế nào.Hoa Chiêu này, ông ta đã không muốn giải thích.Ma nữ này, bọn họ còn chưa bắt đầu cái gì, cô ta đã đoán được rồi! Không dễ bị lừa, vậy không lừa.Bọn hắn bắt được Miêu Lan Chi là được.Sắc mặt Miêu Lan Chi rất không tốt, đáy mắt có thương tâm khổ sở cùng giãy dụa.Hoa Chiêu thấy bà ấy đáng thương, nói: "Kỳ thật Miêu lão gia tử muốn sống, không có gì sai, mọi người đều muốn sống. Nhưng các ngươi đừng đánh chủ ý lên mẹ chồng tôi, muốn dùng thủ đoạn để đạt tới mục đích."Xin thuốc, vậy hãy quang minh chính đại mà đi tìm ông nội chồng tôi, ông ấy đồng ý, tất cả đều vui vẻ, ông ấy không đồng ý, các ngươi cũng đừng làm khó dễ mẹ chồng tôi."Cha con Miêu gia rất muốn trừng mắt liếc cô.Cầu Diệp Chấn Quốc, dễ cầu xin như vậy sao? Phàm là có một chút khả năng, bọn hắn cũng không muốn cầu Miêu Lan Chi.Để nó khó khăn ở Diệp gia, đối với bọn họ không có lợi.Bọn hắn bồi dưỡng con gái, tôn chỉ là để cho con gái được nhà chồng coi trọng, tôn trọng, con gái mới có lợi cho nhà mẹ đẻ.Bọn hắn cảm thấy Miêu Lan Chi còn quá kém.Đường đường là đệ nhất phu nhân Diệp gia, kết quả quyền quản gia lại thuộc về con dâu còn trẻ!Quá phế vật rồi!Nhưng hiện tại đã đợi không kịp, bệnh của Miêu Cương nếu kéo dài thêm sẽ thực sự bó tay.Bất quá Miêu Lan Chi không thể tác động đến Diệp Chấn Quốc, tác động đến Hoa Chiêu cũng có thể a?Bọn hắn biết rõ, cái gì mà rượu thuốc của Diệp gia, thật ra là do ông nội của Hoa Chiêu nghiên cứu ra đấy, là rượu thuốc của Hoa gia mới đúng.Bọn hắn không cần đi cầu Diệp Chấn Quốc, để cho Miêu Lan Chi van cầu Hoa Chiêu, cầm mấy lọ thuốc rượu đến cứu mạng là được.Nó là một người mẹ chồng, chút mặt mũi này cũng phải có ạh?Suy tính của người Miêu gia không viết ở trên mặt, nhưng Hoa Chiêu biết phỏng đoán.Đã biết mục đích của bọn hắn, theo phương hướng đó cũng đoán được."Cũng đừng đến cầu tôi, nếu không có sự đồng ý của ông nội chồng đã cho các người rượu thuốc, không phải là tôi cũng phản bội Diệp gia rồi hả? Các người có quan hệ gì với tôi? Đáng để tôi phản bội Diệp gia?" Hoa Chiêu nói ra.Mấy lời như không có rượu thuốc cũng không cần nói nữa.Về sau khẳng định sẽ có nhiều chỗ cần dùng đến tinh hoa thực vật, Miêu Lan Chi cũng không phải người ngoài, đến lúc đó phát hiện chẳng phải không tốt sao?Không bằng nói thẳng không cho.Còn đem Diệp Chấn Quốc đến gánh trách nhiệm.Không phải cô không cho, là lão gia tử không đồng ý, cô không thể cho.Nếu như Diệp Chấn Quốc đồng ý, vậy khẳng định là Diệp gia đã có cân nhắc gì đó, vậy cô sẽ cho."Cho nên các người vẫn nên đi cầu Diệp lão gia tử." Hoa Chiêu nói ra: "Nói với bất luận người nào cũng vô dụng."Người Miêu gia không lên tiếng.Miêu Cương lại bắt đầu ho khan.Lần này Miêu Lan Chi ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, chỉ nhìn cô.Hoa Chiêu nhắc nhở bà rằng nhà họ Miêu thật sự không tới làm hoà với nhà họ Diệp, nếu không bọn hắn đã không tiếp tay cho Diệp gia gian lận, dùng nó để uy hiếp bà.Miêu gia vẫn là Miêu gia kia, thích thao túng mọi người và sử dụng những thủ đoạn đen tối.Cha, đây là lại muốn dùng thân tình để thao túng bà.Miêu Lan Chi ngồi ở chỗ kia, cùng Miêu Anh Hoa không mặn không nhạt mà ôn chuyện, sau đó cùng Hoa Chiêu trở về.Vừa ra đến cửa, Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu lại "Răng rắc" một tiếng.Cô mang theo máy chụp ảnh, chụp cho bọn hắn một tấm."Lưu làm kỷ niệm." Cô cười nói.Không để ý tới sắc mặt cương cứng của hai cha con kia.Miêu Lan Chi liếc nhìn cái máy ảnh trong tay cô, cũng không nói muốn cùng cha chụp ảnh chung.Trước kia bà cùng gia đình có rất nhiều ảnh chụp chung, sau khi hai nhà trở mặt, bà cũng không làm việc ngây thơ như xé hay đốt chúng.Hoa Chiêu về nhà chuyện đầu tiên làm chính là rửa ảnh.Hoa Chiêu thích chụp ảnh nên trong nhà có thiết bị chuyên dụng.Sau khi rửa ảnh ra, cô lại do dự, không biết có nên đưa cho Miêu Lan Chi xem không?Cô đem ảnh chụp đưa cho Diệp Danh, Diệp Danh lập tức nhíu mày.Trên tấm ảnh, biểu cảm của hai cha con Miêu gia phụ cứng rắn, ánh mắt âm u, thoạt nhìn thậm chí có chút đáng sợ."Bọn hắn sao lại bày ra vẻ mặt này cho em chụp? Em nói gì với bọn họ vậy?" Diệp Danh hỏi."Em cắt đứt suy nghĩ muốn xin rượu thuốc của bọn hắn." Hoa Chiêu nói: "Bức ảnh này là thừa dịp bọn hắn tiễn ra cổng em đột ngột quay đầu lại chụp đấy, em biết ngay có thể như vậy, vốn muốn cho mẹ nhìn xem, nhưng hiện tại lại sợ bà ấy khổ sở."Nói một nghìn đạo một vạn, chỉ cần Miêu Cương cho Miêu Lan Chi một khuôn mặt tươi cười, bà ấy sẽ mơ tưởng đến tình cảm gia đình.Cô muốn đánh nát loại tưởng tượng này, lại để cho bà ấy tỉnh táo một chút.Nhưng bây giờ lại cảm thấy như vậy hình như có chút tàn nhẫn.Diệp Danh lại đem ảnh chụp cầm đi: "Cho bà ấy xem, người sống thì phải thanh tỉnh."Nhân tiện, anh hỏi về chuyện nhà họ Miêu.Anh không ngạc nhiên khi nhà họ Miêu muốn xin thuốc.Ai sinh bệnh mà không muốn trị? Không muốn cứu mạng?Miêu Lan Chi cầm ảnh chụp, ngồi ở chỗ kia, mắt như bị đóng đinh, nhổ không ra.Biểu lộ này của cha và anh cả, đã nói rõ hết thảy.Trên mặt bọn hắn nào có nửa điểm thân thiết cùng luyến tiếc trước đó? Chỉ có oán hận trong vô vọng."Mẹ, bệnh của ông nội Hoa có thể trị tốt, cũng không hoàn toàn do rượu thuốc, nguyên nhân chủ yếu vẫn là mệnh." Diệp Danh nói ra: "Người bị bệnh nan y, uống qua rượu thuốc Diệp gia kỳ thật rất nhiều, không có tám người thì cũng có ba bốn rồi.”"Nhưng mẹ xem, bọn hắn ai sống được lâu? Cũng chỉ kéo một hai năm rồi qua đời." Diệp Danh nói: "Cho nên không thể cho ông ấy rượu thuốc, mẹ cũng đừng khổ sở. Sinh lão bệnh tử, đều là mệnh."Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh, thật sự hung ác. . . Anh cả đã chặn luôn đường sống cuối cùng của Miêu Cương.Kỳ thật Miêu Lan Chi không cần cầu ai, trong tay bà cũng có rượu thuốc.Mỗi tháng cô không đợi bà ấy dùng hết mới đưa bình thứ hai, cô đều đúng giờ đưa qua, mặc kệ bà ấy có dùng hết hay không. Cho nên trong tay Miêu Lan Chi kỳ thật có mấy bình, cô cũng biết.Hiện tại, đoán chừng bà ấy cũng sẽ không lấy ra nữa rồi, tất nhiên cũng sẽ không trách cô không lấy ra.Cám ơn anh cả.



Bạn cần đăng nhập để bình luận