Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 610 - Vồ Hụt.



Chương 610 - Vồ Hụt.



Chương 610: Vồ Hụt.Tô Nguyệt ở đó đến trước giờ ăn cơm tối mới rời đi, không đi không được, dù cô ta còn không biết xấu hổ mà lưu lại ăn cơm, thì anh của cô ta cũng không cho.Nhìn Hoa Chiêu bận rộn, chuẩn bị cả bàn đồ ăn, ngửi cái vị thịt mê người kia, Tô Nguyệt tâm sự nặng nề mà thẳng bước đi.Đi ra ngoài vừa vặn gặp được Diệp Thâm vừa trở về.Diệp Thâm thật xa đã ngửi thấy được mùi thơm, bước chân vội vàng về nhà, vợ con anh đã trở lại rồi!Thấy Tô Nguyệt từ trong nhà đi ra, anh sửng sốt một chút, nhưng cũng gật gật đầu hình như gặp thoáng qua rồi.Tô Nguyệt nhưng lại quay đầu nhìn bóng lưng của anh, vai rộng chân dài,… mặt cô ta đỏ lên.Không biết Diệp gia có địa vị gì? Diệp Thâm có em trai hay không?Cô ta muốn tìm người giống như vậy, chắc chắn phải lựa chọn trong các chiến hữu của anh trai, hoặc là thân thích của chiến hữu.Cô ta lại quay đầu liếc nhìn Hoa Chiêu, nghe nói năm nay chỉ có 19 tuổi, chỉ lớn hơn cô ta hai tuổi, cũng là xuất thân nông thôn, sao lại tốt số như vậy.Diệp Thâm tiến vào phòng bếp, ôm Hoa Chiêu thật chặt.Vài ngày không thấy, anh nhớ sắp chết rồi.Anh chôn mặt ở trên tóc Hoa Chiêu, hít sâu vài hơi.Hoa Chiêu ngửa đầu, lại trông thấy Tô Nguyệt si ngốc mà nhìn qua bên này, không đi."Lại để cho người ta nhìn thấy, mau đứng lên." Cô buồn cười mà đẩy Diệp Thâm.Diệp Thâm nhớ tới ở cửa ra vào gặp phải người, đứng lên, thuận miệng hỏi: "Cô ta sao lại tới rồi hả?""Đến ăn chực." Hoa Chiêu nói ra.Tâm tư Tô Nguyệt đều bày ở trên mặt, kỹ năng tiểu bạch hoa vẫn chưa được thuần thục, đại khái là cùng một trình độ với Hoa Tiểu Ngọc, thậm chí còn thiếu chút nữa.Diệp Thâm nhướn mày, không đánh giá.Anh nhanh chóng rửa tay thay quần áo đi dỗ bọn nhỏ, cánh tay nhỏ của Thúy Vi đã cử động đến mệt mỏi, nếu không ôm con bé sẽ nóng nảy."Anh cả đâu?" Diệp Thâm nhìn xung quanh kỳ quái nói.Anh nhìn thấy xe ở cửa ra vào, nghĩ là Diệp Danh đến rồi."Anh cả đi rồi, cái xe kia là của em đấy!" Hoa Chiêu vui vẻ theo sát anh chia xẻ."Của em sao?" Diệp Thâm kỳ quái nói.Anh còn chưa biết chuyện hạt hướng dương.Sau khi về đơn vị rồi, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện bề bộn, cho nên trừ phi là chuyện trọng đại, trong nhà sẽ không gọi điện thoại nói với anh.Vấn đề hạt giống thật ra triển khai quá nhanh, ngày hôm qua nói xong, ngày hôm sau liền hoàn thành, ngày thứ ba phần thưởng đã hạ xuống, Diệp Danh cũng không có thời gian nói cho Diệp Thâm.Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm nói qua một chút.Diệp Thâm nhìn cô nói không nên lời, nhưng không có hỏi cái gì."Cơm nước xong xuôi sẽ đưa em đi học lái xe." Diệp Thâm nói.Anh biết vợ mình có gan lớn đấy, và đôi mắt nhỏ đó đã nói lên nó háo hức muốn thử rồi, chắc chắn cô sẽ lái chiếc xe này, mặc dù anh không thực sự muốn dạy.Quá nguy hiểm.Nhưng…Cô muốn học thì học a, anh dạy thật tốt là được."Anh sẽ rất nghiêm khắc, đến lúc đó em đừng có mà khóc." Diệp Thâm nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói ra."Đúng vậy! Huấn luyện viên!" Hoa Chiêu nghiêm, cho anh một cái chào.Nhìn thấy cô bướng bỉnh, Diệp Thâm nhịn không được bổ nhào qua đem người ôm vào trong ngực xoa nhẹ nửa ngày, sau đó thở sâu đi ăn cơm.Sau khi ăn xong, anh quả nhiên mang theo Hoa Chiêu cùng hai bảo bảo lên xe, dạy cô lái xe.Chỉ là Diệp Thâm ở phía trước lái, Hoa Chiêu ở phía sau nghe…Cô còn phải ôm hai đứa nhỏ ngồi ở phía sau."Phải mua hai cái ghế an toàn cho bọn nhỏ, không biết ở đâu có bán?" Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.Bằng không thì cô có xe cũng căn bản không có cách nào lái ah!Diệp Thâm biết thứ này: "Lại để cho anh cả liên hệ, anh ấy biết rõ.""Được rồi…Anh cả vạn năng." Hoa Chiêu buồn cười. Lúc này trong thành phố, Diệp Thư đã làm quản gia của cô, đến trên núi rồi, chuyện gì cũng không chạy thoát được Diệp Danh.Diệp Thâm cũng cười cười, hỏi trạng thái gần đây của anh cả thế nào, chuyện ly hôn có ảnh hưởng gì không."Cho dù có, anh ấy cũng sẽ không để em nhìn ra được." Hoa Chiêu nói.Nhưng cô có hoả nhãn kim tinh, vẫn đã nhìn ra.Làm sao có thể một chút ảnh hưởng cũng không có vậy? Anh cả sợ là tổn thương thấu tim rồi, cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.Nếu như nhân sinh chỉ như lúc mới gặp…Cái này cũng có thể hiểu được, nếu như ngày nào đó Diệp Thâm cũng trở nên hoàn toàn thay đổi, cô sợ là cũng muốn hoài nghi nhân sinh.Nhưng loại khả năng này tính ra quá nhỏ.Hoa Chiêu nói với anh chuyện của Văn gia, Diệp Thâm cười cười, từ chối cho ý kiến, người nhà kia đã không còn liên quan gì đến bọn họ rồi.Hai người lái xe dạo qua một vòng toàn bộ nơi trú quân , trời tối mới về nhà.Buổi tối Diệp Thâm còn có tập huấn, phải mang người lên núi, chỉ có thể tiếc nuối mà hôn vợ con rồi đi ra, khi trở về cũng phải ba ngày sau.Hoa Chiêu cũng thấy đáng tiếc, còn nghĩ đến làm chút chuyện đây này…Bất quá được rồi, còn nhiều thời gian.Sáng sớm hôm sau, cô làm phiền cậu lính phải vào thành làm nhiệm vụ giúp cô lái xe, đem cô đưa đến nội thành.Đây là một nơi trú quân đặc biệt, tùy tiện xách một người đi ra đều là dạng toàn năng, đừng nói lái xe, lái phi cơ đều biết.Bọn hắn hàng năm đều có nhiệm vụ đi ra ngoài học tập các loại kỹ năng....Hoa Chiêu sáng sớm đã rời đi, lại để cho Tô Nguyệt ôm đứa nhỏ đi qua bị vồ ếch chụp hụt, cô ta lập tức thất vọng, là thực sự có chuyện phải đi, hay là cố ý trốn cô ts?Thật là, ăn một miếng cũng không nỡ ah!"Má ơi, sớm như vậy đã tới thăm nhà á." Chị dâu Vương từ trong nhà đi tới, đứng ở trong sân nói ra.Chị ta giọng lại lớn, thoáng mấy người nhà bên cạnh cũng đi ra.Mọi người vừa mới ăn sáng xong, mấy người đàn ông vừa đi, vẫn chưa tới 7 giờ, lúc này đã đến thăm nhà, đúng là hiếm thấy."Trong nhà đều đã thu dọn xong, không có việc gì rồi, em tới đây đi bộ." Tô Nguyệt giơ lên một khuôn mặt sạch sẽ cười nói với mọi người.Cô ta lớn lên không tệ, dáng người hết sức nhỏ, bộ dáng thanh tú, một đôi mắt to nháy nháy đấy, có vài phần tươi ngon mọng nước.Thoạt nhìn rất đơn thuần đấy.Nhưng xung quanh nơi này cơ bản đều là mấy người phụ nữ trung niên có kinh nghiệm sống phong phú, nhìn người sẽ không xem mặt, mà là xem chuyện.Những chuyện trước kia của Tô Nguyệt, các cô thật sự chướng mắt."Lại đây tìm vợ Diệp Thâm ah, con bé không ở nhà." Chị dâu Vương thấy cô ta tuổi còn nhỏ, cũng không chèn ép cô ta.Tô Nguyệt liền thuận miệng hỏi một câu: "Cô ấy đi đâu? Lúc nào trở về?""Cái này tôi cũng không biết." Lúc Hoa Chiêu đi cô còn ở trong phòng ăn cơm, người ta cũng không cố ý nói với cô.Tô Nguyệt đành phải hậm hực mà đi nha.Trở lại dưới lầu, đụng phải hàng xóm đi làm, cô ta gặp người liền nói Hoa Chiêu ngày hôm qua lái về một cái xe ô tô, về sau cái ô tô kia chỉ cô ta(HC) dùng, cỡ nào cỡ nào tốt, thật sự làm cho người ta hâm mộ.Mọi người lúc này cũng biết rồi, Hoa Chiêu thậm chí có xe rồi.Thật sự là…Về sau vào thành có phải là không cần chờ xe tuyến rồi hả?



Bạn cần đăng nhập để bình luận