Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1350 - Đưa Về Ngô Gia.



Chương 1350 - Đưa Về Ngô Gia.



Chương 1350: Đưa Về Ngô Gia."Tại sao cháu lại đẩy anh trai? Sao cháu lại đẩy anh trai? "Lưu Nguyệt Quế vừa khóc vừa lắc đứa bé bướng bỉnh.Đứa bé bướng bỉnh sợ hãi.Trong nhà này, bà nội đối với nó tốt nhất, chưa bao giờ đánh hay mắng nó, đương nhiên, người khác cũng chưa từng đánh nó chưa từng mắng nó.Nhưng nó nhạy cảm biết rằng mọi người đều không thích mình.Lưu Nguyệt Quế lại luôn hỏi nó vì sao lại đẩy anh trai, hình như đã biết.Đứa bé bướng bỉnh quên luôn nói dối, lớn tiếng nói: "Cháu ghét nó!"Lưu Nguyệt Quế sửng sốt, không nghĩ tới nó thật đúng là có lý do, thật sự có nguyên nhân.Đó là cố ý, không phải vô tình."Cháu còn nhỏ như vậy, sao cháu lại…" Lưu Nguyệt Quế mờ mịt lại không thể tin nhìn đứa bé bướng bỉnh.Lúc này mới hơn 2 tuổi! Không phải 20 tuổi!"Cháu đẩy nó một chút thì sao? Nó còn đẩy cháu!" Đứa bé bướng bỉnh nói.Lưu Nguyệt Quế sửng sốt một chút, thở phào nhẹ nhõm, nói với Hoa Chiêu: "Hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, hắn cho rằng đó chỉ là đẩy một chút."Đứa bé còn nhỏ, đâu biết cái gì là rơi xuống giếng hay không rơi xuống giếng, cái gì mà sống với chết, trẻ nhỏ chỉ biết xô đẩy.Trùng hợp, Tiểu Thận Hành ở bên giếng, để cho đứa bé bướng bỉnh này nhìn thấy, muốn đẩy thằng bé.Hoa Chiêu tức giận đến thân thể còn đang run rẩy, nhưng lý trí đã tỉnh táo lại.Cô nhẹ giọng hỏi: "Tại sao cháu lại ghét thằng bé?""Bởi vì mọi người đều thích nó! Nhiều hơn thích cháu! Đồ chơi của nó cũng nhiều hơn cháu, nó có nhiều quần áo hơn cháu, nó ăn nhiều hơn cháu!" Đứa bé bướng bỉnh lớn tiếng nói.Bà nội dạy nó, nói chuyện phải lớn tiếng, lẽ thẳng khí hùng, như vậy mới có khí thế, như vậy mới xứng làm người Diệp gia.Nó biết mình tên là Ngô Ân, nhưng nó không biết Ngô gia, nó cho rằng mình là người Diệp gia."Mọi người cũng thích người khác nhiều hơn cháu, mọi người thích nhất là Vân Phi, Thúy Vi, còn có Cẩm Văn, còn có…" Cô lần lượt nói vài người.Đứa bé bướng bỉnh này tức giận đến mặt đỏ bừng. Tính khí cũng thật lớn.Hắn hét lên: "Cháu ghét họ! Đẩy tất cả!”Tại sao?Hoa Chiêu đã không muốn hỏi nữa, hỏi nó vì sao ở đất bằng không đẩy, lại đẩy Tiểu Thận Hành ở bên giếng.Không có ý nghĩa, rốt cuộc cũng là một đứa trẻ 2 tuổi, dù cô hỏi được rồi, những người khác cũng nghĩ rằng trẻ em không hiểu chuyện.“Thím hai, thím xem chuyện này xử trí như thế nào?” Hoa Chiêu hỏi Lưu Nguyệt Quế, giọng nói lãnh đạm.Ánh mắt Diệp An nặng nề nhìn mẹ, liều mạng ám chỉ.Lưu Nguyệt Quế cũng không phải kẻ ngốc, bà biết Hoa Chiêu có ý gì, biết chuyện này nên xử trí như thế nào."Thím sẽ đưa nó về Ngô gia, rốt cuộc cũng là người Ngô gia, cũng coi như để cha con bọn họ đoàn tụ." Lưu Nguyệt Quế nói.Hoa Chiêu hài lòng, không nói gì nữa, quay đầu ôm Tiểu Thận Hành rời đi.Diệp An lập tức hành động, đỡ lấy mẹ, nhìn bà đóng gói hết quần áo và đồ chơi của đứa bé bướng bỉnh, tự mình đưa bọn họ đến ga xe lửa.Đứa bé bướng bỉnh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng bầu không khí nghiêm túc khiến nó sợ hãi.Đến ga xe lửa, nó càng sợ hãi hơn, nó không thích đi tàu hỏa, mỗi lần đều bị giới hạn trong không gian nhỏ, ăn cũng không ngon chơi không vui."Bà nội, chúng ta phải trở về sao? Cháu không quay lại đâu, cháu phải về nhà chơi!” Nó đã xem nơi có nhiều trẻ con là nhà mình rồi.Kỳ thật khái niệm về gia đình của nó còn rất mơ hồ, bởi vì nó không có cha mẹ, không có anh chị em, vẫn luôn đi theo Lưu Nguyệt Quế, đi theo bà vào nam ra bắc lăn qua lăn lại.Lưu Nguyệt Quế lau nước mắt nói: "Không phải cháu luôn hỏi cha mẹ anh chị em mình đang ở đâu sao? Bà sẽ đưa cháu đến gặp cha mẹ chị em của cháu."Đứa bé bướng bỉnh lập tức vui mừng, ngạc nhiên hỏi: "Thực sự?"Hơn 2 tuổi, biết không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, ít nhất nó biết những đứa trẻ khác đều có cha mẹ, anh chị em, vì sao nó không có?Nó chỉ có ông bà."Thật sự." Lưu Nguyệt Quế nói.Đứa bé bướng bỉnh an tĩnh lại, ngoan ngoãn cùng bà trở về thủ đô.Sau đó Lưu Nguyệt Quế đem người giao cho Diệp Danh, liền mặc kệ.Diệp Danh đưa người về Ngô gia.Lưu Nguyệt Quế không lộ diện, bà không muốn nhìn thấy bộ dáng khóc đến xé lòng của đứa bé bướng bỉnh.Rốt cuộc cũng đã chăm sóc từ trong tháng đến giờ, thật không nỡ.Bất quá không đưa về thì không được.Bà cũng sợ người Ngô gia nháo, cho nên sau khi đưa người cho Diệp Danh, lập tức đứng dậy trở về Bằng Thành, trốn ra ngoài.Hoa Chiêu gọi điện thoại cho Diệp Danh, hỏi anh cả diễn biến tiếp theo, Ngô gia có náo loạn không.Diệp Danh cười lạnh: “Quả thực ầm ĩ, nói đứa nhỏ kia không phải của bọn họ, đứa bé nhà bọn họ đã chết, lại ném người đến trước cửa nhà thím hai rồi chạy mất.”Người Ngô gia năm đó đã hỏi thăm địa chỉ nhà Lưu Nguyệt Quế, để trước cửa nhà bà ấy."Sau đó thì sao." Hoa Chiêu hỏi."Sau đó anh gọi người dẫn bọn họ vào phòng tạm giam, 'hỏi' chuyện năm đó, người Ngô gia liền thành thật." Diệp Danh nói.Đều là dân chúng bình thường, tuy rằng tâm nhãn quỷ kế không ít, nhưng xương cốt không cứng, dọa một chút liền thẳng thắn, còn ôm đứa nhỏ trở về.Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm: "Vốn nên làm như vậy, hiện tại cũng chậm hai năm."Diệp Danh ở bên kia sắc mặt rất khó coi, quả thật là như thế.Khi anh nghe nói Tiểu Thận Hành suýt nữa bị đẩy xuống giếng, thiếu chút nữa đã đứng dậy đến Bằng Thành, tự mình đưa đứa bé này trả về.Chờ đến khi nó đến thủ đô, cũng là Diệp Danh tự mình đến đón.Tính tình dù bướng bỉnh, đến tay Diệp Danh liền thành thật như chuột nhìn thấy mèo.Nó cũng dám ở trước mặt Hoa Chiêu hô to gọi nhỏ, nó là người Diệp gia mà, nên ngẩng đầu ưỡn ngực, thanh cao khí tráng!Nhưng duy chỉ có ở trước mặt hai người nó không dám.Đó chính là Diệp Danh và Diệp Thâm.Một người cười ha hả, một người lạnh như băng, thế nhưng khí tức đều làm cho nó sợ hãi.Bây giờ càng sợ hãi hơn, bầu không dám thở."Nó còn nhỏ, hy vọng nó quên đi hai năm trải nghiệm này, trở về với cuộc sống bình thường đi." Hoa Chiêu thở dài nói.Cô chỉ cảm thán tâm mình không đủ tàn nhẫn, để nó sống trong nhà thêm hai năm!Thiếu một chút, thiếu chút nữa, Tiểu Thận của cô đã gặp nguy hiểm!Chết đuối, nếu phát hiện muộn, cô cũng không phải thần tiên, làm sao cứu?Hơn nữa đứa bé bướng bỉnh nếu đã nổi lên tâm tư này, lại "không hiểu chuyện", lần này là đẩy Tiểu Thận Hành, lần sau, nó ôm ba đứa bé sơ sinh lên ném xuống giếng thì sao?Hai tuổi sẽ không làm như vậy, năm tuổi sáu tuổi, bảy tuổi tám tuổi thì sao?Một số người sinh ra đã ác!"Đi sớm cho sạch sẽ." Những điều Hoa Chiêu lo lắng Diệp Danh cũng hiểu, bởi vì anh cũng nghĩ đến!Hai người nói chuyện một lúc, sau đó vui vẻ cúp điện thoại.Dù sao, bây giờ đứa bé đó đã được trả về.



Bạn cần đăng nhập để bình luận