Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1125 - Ai Cũng Không Cản Được.



Chương 1125 - Ai Cũng Không Cản Được.



Chương 1125: Ai Cũng Không Cản Được."Thế nào rồi?" Hoa Chiêu có chút vô lực mà hỏi thăm, cô cũng thấy phiền thay cho Từ Mai rồi."Không có việc gì, Lưu Tiền đang cãi nhau với bọn họ, tôi không quan tâm." Từ Mai nói.Nhưng ở trong nhà cô ấy la hét chỉ có người Lưu gia, bọn hắn tuy đã chuyển ra ngoài ở rồi, nhưng luôn trở về tìm phiền toái, lúc này Từ Mai sẽ ở trong phòng khoá trái cửa, không cùng bọn họ xung đột chính diện, cứ để cho bọn hắn tìm Lưu Tiền."Chuyện gì?" Từ Mai hỏi Hoa Chiêu."Ngày mai tôi muốn đi tham quan Vạn Lý Trường Thành, có thể sẽ ở đó hai ba ngày, cô có đi không?" Hoa Chiêu hỏi."Đi, đi chứ!" Từ Mai lập tức nói: "Cô không nói tôi cũng đã quên, đã bao nhiêu năm không đi ra ngoài chơi đùa rồi. . . Ngày mai khi nào?"Hoa Chiêu hẹn thời gian với cô ấy.Lúc tắt điện thoại còn nghe thấy bên kia có tiếng đồ vật bị ném vỡ.Cô còn nghe thấy có người hé: "Hoá ra cô ta là một người phụ nữ đã từng kết hôn! Mày còn xem cô ta như bảo bối! Ly. . ."Để điện thoại xuống, Hoa Chiêu thở dài.Xem ra người Lưu gia thăm dò được quá khứ của Từ Mai rồi, phản ứng lớn như vậy.Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu đến đón Từ Mai, phát hiện ánh mắt của cô ấy sưng đỏ, rõ ràng đêm hôm qua đã khóc rất nhiều."Cô ổn chứ. . ." Cô hỏi.Từ Mai xấu hổ nhìn cô, tùy tiện nói: "Không có việc gì! So với những chuyện trước kia thì chuyện này tính là gì chứ!"Nói như vậy, tâm tình cô ấy thật sự tốt hơn một chút.Bất quá, thực sự không thể cùng bọn họ ở chung một chỗ, cha mẹ Phùng là nghĩ biện pháp vụng trộm hành hạ chết cô ấy, còn người Lưu gia là muốn trực tiếp đánh chết cô ấy!"Không được tôi cũng đi phía nam mở chi nhánh mới a, ở đây giao cho Lưu Tiền, tôi đi Bằng Thành, không phải cô đã nói Bằng Thành môi trường phát triển tốt, khắp nơi đều là vàng sao? Tôi giúp cô đi nhặt vàng." Từ Mai nói."Ai." Hoa Chiêu lần này cũng không từ chối giống lần trước nữa.Lần trước đến làm loạn chính là cha mẹ của Từ Mai, bọn hắn chỉ muốn chiếm chút tiện nghi, vô luận thế nào cũng sẽ không đánh chết Từ Mai.Lần này là người ngoài, thật đúng là không dễ nói rồi.Mấu chốt là Từ Mai cùng cha mẹ ruột đã sớm cách lòng, dù có náo loạn cũng sẽ không tổn thương cảm tình, đã không còn tình cảm sao có thể bị thương.Hiện tại Từ Mai cùng cha mẹ Lưu Tiền đánh nhau sống chế..., sẽ có chút tổn thương tình cảm rồi, tình cảm với Lưu Tiền.Không thể trêu vào, chỉ có thể trốn."Nếu không, cho cô cùng Lưu Tiền đi phía nam?" Hoa Chiêu nói."Đừng đừng!" Từ Mai lập tức nói: "Lưu Tiền ở đâu, bọn hắn sẽ đuổi tới đó, tôi không thể trêu vào, mắt không thấy tâm không phiền."Vốn tưởng rằng đuổi được bọn họ ra ngoài sẽ thanh tĩnh, kết quả đã quên người ta có chân!Muốn đi đâu thì đi đó, muốn đến nhà cô ấy thì sẽ đến.Cô ấ cũng không thể trốn ở văn phòng cả đời, vì cái gì mà không thể trở về nhà? Nơi đó là nhà của cô ấy!Kết quả vừa trở về đã có người đến náo loạn, nhất định là bị người ta theo dõi rồi!Có mấy lần cô ấy thậm chí còn gặp người Lưu gia trên đường.May mà hiện tại đã học lái ô tô! Lái thẳng xe về nhà, bằng không thì sẽ cảm thấy mình bị đánh trên đường lớn rồi.Hiện tại cô ấy gánh không nổi những người này rồi, cô ấy đường đường là một giám đốc xưởng lại bị người ta đánh ở trên đường cái, cô ấy sao có thể không biết xấu hổ mà gặp mặt những giám đốc xưởng khác?"Tôi muốn đi phía nam." Từ Mai kiên trì nói, nói xong trong mắt đã có nước mắt."Đi đi, đi." Hoa Chiêu nói: "Đến lúc đó tôi sẽ mở một chi nhánh lớn khác. . . Không, tôi sẽ mở một nhà máy thực phẩm khác, quy mô siêu cấp đấy, thị trường buôn bán sẽ lớn hơn hiện tại gấp 10 lần, gấp trăm lần, để cô bận rộn mỗi ngày không có thời gian rảnh mà nghĩ đến chuyện khác."Mắt Từ Mai đã sáng lên, đáy mắt đều là tiền."Tôi muốn nhập cổ phần! Tất cả tiền của tôi đều quăng vào đó! Một phần cũng không giữ lại!" Cô ấy nói ra.Một là không muốn chiếm tiện nghi của Hoa Chiêu, một phần cũng không ra lại muốn chia hồng? Cô ấy cũng không có mặt mũi kia.Hai là sợ tiền bị cướp đi. . . .Mặc dù biết loại khả năng này tính ra rất nhỏ, nhưng vẫn sợ."Được." Hoa Chiêu nói.Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, cô lại hỏi: "Lưu Tiền có ý gì? Cô muốn đi hắn có biết không? Hai người ở riêng quá lâu, cô cảm thấy thích hợp sao. . .""Tôi không nói với hắn." Từ Mai nói: "Nhưng tôi đã muốn đi thì ai cũng không giữ được, có thích hợp hay không, dù sao hiện tại rất không thích hợp!"Lúc nào hắn thực sự giải quyết được người nhà mình rồi, hoặc là, mấy người già kia đều chết hết! Lại nói sau."Từ Mai từ trước đến nay nói chuyện đều cay nghiệt, cô cảm thấy hiện tại cô ấy nói như vậy cũng đã rất khắc chế rồi.Hoa Chiêu cũng không khuyên nhủ cô ấy hướng thiện, mà nói: "Có lẽ không cần quá lâu, ông bà nội hắn cũng đã hơn 80, cha mẹ của hắn cũng hơn 60. . ."Từ Mai "Phốc phốc" một tiếng liền bật cười, rốt cuộc cũng ngượng ngùng quay đầu nhìn cô, rồi lại sững sờ."Sao cô lại mang thằng bé đến? Nó còn nhỏ như vậy! Bên ngoài lại lạnh! Cô còn mang nó leo Trường Thành! Cô điên rồi ư!" Từ Mai sợ hãi kêu lên.Cô ấy nhìn thấy tiểu Thận ngồi trên chiếc ghế an toàn bên cạnh Hoa Chiêu.Vừa rồi không chú ý, cô ấ còn tưởng rằng bên kia là hành lý, tiểu Thận cũng ngoan ngoãn nằm im, nên cô ấy không phát hiện."Ai nha ai nha! Cháu ngoan của dì! Mẹ của cháu thật sự quá ẩu tả!" Từ Mai hận không thể đem Hoa Chiêu vứt qua một bên để mình ôm tiểu Thận.Tiểu Thận đi nhìn cô ấy, nhếch miệng cười cười, lộ ra hai chiếc răng cửa nhỏ, làm tim Từ Mai cũng mềm nhũn rồi."Bên ngoài quá lạnh rồi! Chúng ta trở về đi!" Cô ấy lập tức nói."Không có việc gì, thằng bé mặc đủ đồ rồi." Hoa Chiêu nói: "Hơn nữa nó chắc nịch, rèn luyện một chút mới có lợi."Đã qua đầu xuân, Từ Mai nói được quá lạnh cũng không phải là cái lạnh của mùa đông, đứa nhỏ đi ra ngoài cũng không phải là không thể được.Hơn nữa mấy tháng nay Hoa Chiêu tỉ mỉ nuôi nấng, thể chất của tiểu Thận đã đặc biệt tốt, rất ít sinh bệnh.Sinh bệnh cũng không sợ, Hoa Chiêu cảm giác mình có thể xử lý được, đặc biệt là mấy bệnh vặt, chỉ cần một chút tinh hoa, cho nên cô mới dám mang theo tiểu Thận đi cùng.Từ Mai nhưng lại không biết những điều này, chỉ cảm thấy Hoa Chiêu không đáng tin cậy, liếc cô một cái! Sau đó cứng rắn cùng Hoa Chiêu đổi vị trí để chơi với đứa nhỏ.Thấy tiểu Thận cười "Ha ha ha ha" với mình, cô ấy cảm thấy phiền não gì cũng không còn.Còn muốn ở bên Lưu Tiền nữa hay không cô ấy vẫn chưa nghĩ thông, nhưng cô ấy rất muốn có một đứa con."Chuyện lúc trước cô nói, ở nước ngoài đã nghiên cứu thế nào rồi?" Từ Mai cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm.Cô ấy nói đến chuyện mang thai hộ…"Có lẽ không sai biệt lắm." Hoa Chiêu nói: "Trở về tôi sẽ nói Diệp Thư đến bệnh viện kia chứng thực lại một chút."Cô luôn nhớ đến chuyện này, đến bệnh viện cũng đã tìm xong.Diệp Thư cũng rất để bụng, chạy trước chạy sau, đã quen mặt rồi, đối phương nói nếu như Từ Mai có thể lấy trứng..., vấn đề cũng không lớn.Từ Mai hai tay ôm ngực, kích động đến ngừng thở.



Bạn cần đăng nhập để bình luận