Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 700 - Anh Sẽ Giải Quyết.



Chương 700 - Anh Sẽ Giải Quyết.



Chương 700: Anh Sẽ Giải Quyết.Diệp Thâm tìm được Hoa Chiêu trong phòng ngủ.Cô đã tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ rồi.“Tin tưởng anh như vậy?” Anh mỉm cười cúi người, hôn khuôn mặt cô.Cô tin tưởng anh như vậy, làm cho trong lòng anh vô cùng an tâm.Trong tương lai, khi phải hợp tác với đồng nghiệp nữ một lần nữa, anh không phải lo lắng về điều đó rồi.Trước khi cùng Chu Mạn Lệ làm bộ, lòng anh mỗi ngày đều không yên ổn.Mặc dù biết cách xa vạn dặm chuyện nơi đây không thể truyền về, nhưng không hiểu sao anh vẫn sợ hãi.Nhưng mà sự thật chứng minh anh sợ hãi là có đạo lý đấy, vạn dặm căn bản không ngăn cản được cô vợ nhỏ của anh, anh còn bị bắt tại trận. . .Bây giờ nghĩ về sự lo lắng lúc đó, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi.Hoa Chiêu đẩy anh ra, còn có chuyện muốn hỏi."Hôm nay sao anh lại đột nhiên xuất hiện vậy? !" Lúc ấy cô thật sự rất kinh ngạc cùng vui vẻ đấy!Bằng không thì, mặc dù biết Dương Trung cũng không phải muốn giết mình, nhưng khả năng lớn là sẽ bị hắn bắt đi!Đến lúc đó liệu cô có thể thoát ra ngoài mà không hề hấn gì không? Cô cũng không chắc.Kỳ thật lúc ấy trong lòng cô đặc biệt sợ.Thật sự nếu đến một bước đó, cô sẽ bạo lộ dị năng đại khai sát giới rồi. . . ."Anh phái người theo dõi Chu Mạn Lệ, người này vừa vặn cũng biết em, em vừa mới tiến quán cà phê, hắn đã nghĩ biện pháp nói cho anh biết rồi." Diệp Thâm nói."Đồng nghiệp của anh?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói."Không phải, là người của anh." Diệp Thâm nói.Nhiệm vụ của anh là ẩn nấp, khó khăn rất lớn, bên trên chỉ phái hai người là anh và Chu Mạn Lệ.Mà "Người của anh", đều là sau khi anh có tiền đã tự mình chiêu mộ đấy, những người này cũng không phải hoàn thành "Nhiệm vụ" gì, chỉ bảo vệ an toàn của anh, thay anh làm chút việc vặt vãnh.Chỉ làm một số công việc cơ bản, là vệ sỹ chuyên nghiệp.Mà anh "Dư tình chưa hết", phái người nhìn chằm chằm vào Chu Mạn Lệ, không có gì lạ."Nha." Hoa Chiêu thỏa mãn lòng hiếu kỳ nên không hỏi gì nữa, bổ nhào vào trong ngực anh: "Anh lúc trước nói dạy em học võ đấy, chừng nào thì bắt đầu?"Lúc trước đã nói sẽ bắt đầu sau khi sinh hai đứa đầu, kết quả anh vừa chuẩn bị dạy, thì cô có lão tam. . . Sau đó là kéo dài đến bây giờ.Diệp Thâm thở dài: "Em trước cứ cùng chị học đã, chờ anh hoàn thành nhiệm vụ, lập tức sẽ dạy cho em.""Được rồi." Hoa Chiêu vui vẻ tiếp nhận.Trước kia cô đối với việc học võ kỳ thật không nóng nảy, cô vẫn chờ Diệp Thâm tự mình dạy cô đây này.Nhưng hiện tại cô đột nhiên nóng nảy."Vậy Dương Trung. . ." Cô nói ra."Anh sẽ xử lý hắn." Diệp Thâm lập tức nói.Dương Lập Dân không thể động, Dương Trung lại có thể.Hôm nay Hoa Chiêu gặp nguy hiểm cũng làm cho anh sợ hãi, nếu như cô thật sự bị bắt đi, anh không giám tưởng tượng cô sẽ gặp phải chuyện gì. . . .Chỉ cần tưởng tượng, anh liền không khống chế nổi sát khí của mình!Người này không thể lưu lại.Hoa Chiêu nhanh chóng vỗ vỗ lồng ngực anh để trấn an anh.Diệp Thâm hoàn hồn, bắt được bàn tay nhỏ bé lộn xộn kia, xoay người đi lên. . .Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng, anh đã đi tới mật thất, gặp Chu Mạn Lệ."Tô Hằng, tôi thật không muốn làm gì! Anh tin tưởng tôi!" Cô ta đã có chút kịp phản ứng, về nước đối với cô ta mà nói, cũng không nhất định là chuyện tốt.Hơn nữa, cô ta không nỡ bỏ lại phồn hoa ở đây. . . .Ở chỗ này, mặc dù cô ta chỉ làm thuê cho quán cà phê, một tháng cũng có thể kiếm được số tiền mà một người bình thường trong nước làm việc một năm cũng không kiếm được.Cô ta có thể làm việc chăm chỉ hơn, tìm một công việc tốt hơn, hoặc thậm chí tìm một người đàn ông giàu có, sống trong một trang viên rộng lớn, lái một chiếc xe hơi sang trọng và sống một cuộc sống sẽ không bao giờ tồn tại ở trong nước, không tốt sao?Mà khi cô ta quay về, không những không nhận được những thứ này mà còn có thể bị trừng phạt!"Tô Hằng, anh nhìn tôi. . ."Chu Mạn Lệ đột nhiên cởi bỏ nút thắt, bổ nhào về phía Diệp Thâm.Cô ta cũng là phụ nữ, hơn nữa cô ta cũng không kém!Diệp Thâm mặt không biểu cảm mà thò tay.Chu Mạn Lệ vừa muốn cao hứng, trên cổ liền bị đánh mạnh một cái, ngất luôn.Diệp Thâm nhíu mày, đem cô ta kéo ra khỏi mật thất, kéo lên xe, sau đó lái xe đi đến bến tàu.Anh tịch thu hộ chiếu cùng thẻ căn cước của Chu Mạn Lệ, như vậy cô ta không thể ngồi máy bay đi, hơn nữa nếu lại muốn đến, cũng không dễ dàng, trừ phi cô ta lại cửu tử nhất sinh mà nhập cư trái phép tới.Hơn nữa bến tàu bên kia đã có người tiếp ứng.Nửa đêm qua anh đã gọi điện thông báo sự việc. Bên trên cũng hết sức coi trọng, lập tức bố trí người đến áp giải Chu Mạn Lệ trở về.Việc bàn giao diễn ra suôn sẻ, Diệp Thâm liếc nhìn Chu Mạn Lệ đang hôn mê, nói với hai người kia: "Cô ta rất giảo hoạt, hơn nữa đã hoàn toàn làm phản, cũng không muốn trở về, các anh ở trên đường coi chừng, lúc cần thiết , có thể. . ."Kẻ phản bội là kẻ mà anh không thể dung thứ.Hai người gật đầu: "Chúng ta sẽ chú ý."Diệp Thâm thấy hai người nghiêm túc trả lời, gật gật đầu nhanh chóng đi ra.Về đến nhà, Hoa Chiêu đã rời giường, đã làm xong bữa sáng.Diệp Thâm lập tức lộ ra nụ cười ấm áp, anh lại có thể ăn cơm vợ làm, anh còn tưởng rằng phải qua một hai năm nữa mới có thể đây này.Anh ôm lấy Hoa Chiêu từ phía sau, hôn đỉnh đầu cô.Hoa Chiêu phát hiện người này ở đây hun đúc một năm, biết lãng mạn rồi.Trước kia anh ấy không làm được việc này.Dù là trước kia, khi chỉ có hai người bọn họ ở nhà, ngoại trừ trên giường, ở nơi khác anh ấy đều quy củ đấy. Tuân theo quy tắc xã hội, cách xa cô ít nhất một cái nắm tay.Bất quá đây là chuyện tốt, cô thích Diệp Thâm như vậy.Hoa Chiêu quay đầu lại, nhiệt tình đáp lại.Với phản ứng này, bữa sáng đã bị trì hoãn thêm một giờ.Một giờ sau, Hoa Chiêu miễn cưỡng mà rời giường, ăn bữa sáng nóng hổi của Diệp Thâm, lười biếng nói chuyện phiếm với anh: "Địa chỉ lúc trước Tề Hiếu Hiền đã nói, anh đã nghe ngóng chưa?""Không có." Diệp Thâm nói ra: "Nhưng anh đã đi ngang qua cửa nhà đó mấy lần, gặp được mấy người, chỗ đó xác thực là có hai gia đình người Hoa, hơn nữa trong đó có một nhà họ Diêu."Hoa Chiêu lập tức thẳng người dậy: "Họ Diêu? Vậy anh nhìn thấy người phụ nữ nhà đó chưa? Cùng em lớn lên giống nhau không?"Diệp Thâm vậy mà gật đầu: "Hình dáng có một chút tương tự, nhưng cũng không phải rất giống.""Có lẽ cũng sẽ không quá giống, cách mấy đời người đâý." Hoa Chiêu nói ra.Thật tốt là, bây giờ cô ấy trông như thế này, dị năng đóng góp công lao rất lớn.Nếu vẫn như nguyên chủ, vừa đen lại béo, hơn 100 cân, như một con quỷ."Nếu rảnh em cũng muốn đi ngang qua cửa nhà bà ta một chút." Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm gật đầu: "Em có thể ở đây hai ngày, anh cùng em đi."Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, còn có một vấn đề cô chưa hỏi, cô có chút xấu hổ nói: "Anh lần trước nói, đừng nên gặp mặt đấy. . . Em đột nhiên đến rồi, sẽ không mang đến phiền toái cho anh chứ? Lần này em lưu lại, lại dùng cớ gì?"Diệp Thâm xoa bóp khuôn mặt của cô: "Hiện tại mới nhớ tới?"Mặc dù lý trí của anh đã từ chối sự hiện diện thường xuyên của cô ở bên anh, như vậy sẽ rất nguy hiểm, nhưng khi thật sự nhìn thấy cô, anh phát hiện đáy lòng mình không thể giấu nổi sự vui vẻ.Hơn nữa phiền toái, anh sẽ giải quyết đấy."Một hai tháng gặp một lần, không tính là nhiều lần." Diệp Thâm nói: "Bất quá lần sau đến muốn đến phải gọi điện thoại cho anh, anh sắp xếp người bảo vệ em, đừng để phát sinh chuyện ngày hôm qua một lần nữa.""Ừ!" Hoa Chiêu vui vẻ gật đầu."Về phần lấy cớ." Diệp Thâm nhướn mi, khí chất trên người đột nhiên lại thay đổi, biến thành quý công tử ngạo mạn kia: "Tất nhiên là em bị mị lực của anh chinh phục."Hoa Chiêu sững sờ, cười ha ha, bất quá liên tục gật đầu: "Lý do này tốt!"Muốn nói nam sắc, loại khí chất này của Diệp Thâm, so với trước kia càng có lực hấp dẫn, một cô gái nhỏ như cô bị mê hoặc, cũng không kỳ quái.Hoa Chiêu đứng dậy, đang muốn hôn ông chồng già, đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng còi chói tai.Một chiếc xe thể thao đứng ở cửa lớn, cửa xe mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận