Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 175 - Thật Xin Lỗi



Chương 175 - Thật Xin Lỗi



Chương 175: Thật Xin Lỗi.Hoa Chiêu cũng bị Diệp Thư trêu chọc nở nụ cười, cười hì hì lắc lắc cánh tay Diệp Thâm, vẻ mặt hờn dỗi.Tiểu Hoa của anh xinh đẹp thế này, Diệp Thâm như thế nào cũng không cứng rắn được?“Em định làm cái gì vậy?” Anh hỏi lại, giọng anh vô thức trở nên dịu đi.Làm vậy với đứa con của chính mình, cho dù là giả thuyết, cho dù là một vở kịch, Hoa Chiêu đột nhiên không nói ra lời được.Thực ra, chỉ cần nghĩ thôi, bản thân cô cũng thấy đau lòng.Nhưng lý trí nói với cô rằng điều đó là không thể, kế hoạch đã bắt đầu rồi, cô không thể quay đầu.Hoa Chiêu lại nhìn thoáng qua Diệp Thư.Diệp Thư thông cảm đến tâm tình của cô, nói với Diệp Thâm: "Chính ngươi nghe đi." Cô đem ghi âm một lần nữa mở ra.Diệp Thâm chưa kịp nghe xong, toàn thân đã đằng đằng sát khí rồi, ánh mắt dị thường của Hoa Chiêu thật sự nhìn thấy năng lượng huyết sắc dày đặc tụ tập quanh người, càng ngày càng mạnh.Cô lại càng hoảng sợ, lập tức ôm lấy cánh tay Diệp Thâm: "Thật may là Tử Mai đã báo cho chúng ta! Bon em ngày hôm qua đã mua máy ghi âm giao cho cô ấy, cô ấy đã ghi âm lại bằng chứng, hiện tại bước tiếp theo, chính là tạo một hiện trường giả, để cho Hạ Lan Lan cho rằng cô ấy đã thành công rồi.""Diễn trò cũng không được!" Diệp Thâm quát: "Em muốn diễn như thế nào? Bị đánh? Bị đẩy ngã? Không được!"Hoa Chiêu còn kéo tay anh, kỳ thật cô rất muốn "Anh anh anh", nhưng là Diệp Thâm lúc này khí thế thật đáng sợ, cô “anh anh” không được, chỉ có thể miễn cưỡng nói chuyện."Làm sao có khả năng...Tất cả đều là là giả bộ! Em nói kế hoạch cho anh nghe...""Ai chủ ý này rất tốt, chủ ý này rất tốt!" Diệp Thư nghe xong lập tức nói ra. Cô ấy trước đây chưa từng thấy qua sắc mặt em trai đáng sợ như vậy, thực sợ Hoa Chiêu sẽ bị đánh. Ngay cả khi không ra tay, chỉ cần bị trừng cũng rất dọa người đấy.Làm khó Hoa Chiêu hiện tại còn dám lôi kéo tay Diệp Thâm.Tuy rằng sắc mặt Diệp Thâm vẫn là khó coi, nhưng nghe xong ý tưởng của Hoa Chiêu, anh đã tốt hơn rất nhiều. Không thực sự bị đánh là được.“Lúc đó anh sẽ tới.” Diệp Thâm nói."Không được." Hoa Chiêu đánh bạo cự tuyệt: "Anh ở nơi đó, Tử Mai còn có thể thành công? Nhìn rất không thực tế."Diệp Thâm mặt lập tức tối sầm, lại không phản bác được. Anh có thể nói, cám ơn cô đã khích lệ sao?"Hơn nữa Hạ gia bên kia xong việc sao? Bọn hắn bị định tội rồi hả? Nếu quả thật định tội đưa đi nông trường rồi, chúng ta bên này cũng không cần làm nữa." Hoa Chiêu nói.Nhưng trong lòng cô cảm thấy điều đó là không thể.Diệp Thâm thật sự lắc đầu: “Trên đó có một đội điều tra đặc biệt, không ai có thể tiếp cận, nhưng chúng ta cũng phải canh giữ bên ngoài không cho bất kỳ người nào tới gần.” Ví dụ mấy nhà cầu xin cho Hạ gia.Đây cũng là cơ hội để họ nhìn ra những mối liên hệ tiềm ẩn của nhà họ Hạ. Không nhìn không biết, thoạt nhìn đã giật mình.Trước đây, trong số những người mà họ cho là trung lập, những người khác, những người của họ, vậy mà có người đã đến để cầu tình cho nhà họ Hạ.Nói cách khác, bọn họ ở đây đặc biệt để cầu tình cho Hạ Kiến Ninh, mục đích của mọi người đều giống nhau, nếu thực sự muốn bị kết tội, hai anh em sẽ chọn ngẫu nhiên một hoặc hai người để chịu tội.Về phần Hạ Kiến Ninh, dù sao cũng phải giữ lại. Thực sự, năng lực thật khủng khiếp.Ngày mai anh thực sự không có thời gian, kỳ thực anh phải đi ngay bây giờ. Hoa Chiêu đã đoán được điều đó khi nhìn vẻ mặt của anh.“Mau làm việc của anh đi, đừng lo lắng, con chúng ta sẽ không có chuyện gì!” Hoa Chiêu siết chặt tay anh: “Đừng quên em là ai, không ai có thể đánh em.”Toàn bộ bàn tay của Diệp Thâm lập tức muốn gãy rồi, giống như bị hai cây búa nện vào cùng một lúc vậy ... sức lực kinh khủng này.Anh thở dài hỏi Hoa Chiêu về chi tiết cụ thể của kế hoạch ngày mai, sau nhiều lần cân nhắc, anh sửa đổi rất nhiều, để bọn họ thực hiện.Anh không ở đó, Khổng Kiệt phải ở đó.Diệp Thâm liếc nhìn Khổng Kiệt, Khổng Kiệt lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực: "Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ vợ anh!"Diệp Thâm nhíu mày, những lời này nghe sao không được tự nhiên?Nhưng là hiện tại đã không có thời gian so đo những điều này, anh rốt cục nhìn về phía Tử Mai, có chút muốn nói lại thôi. Tử Mai với anh mà nói, cũng là sự tồn tại đặc biệt.Đây là cô gái đầu tiên thể hiện ấn tượng tốt với anh, mặc dù ấn tượng tốt của cô khiến anh không thể giải thích được vào thời điểm đó, và cảm thấy cô thật phiền phức.Nhưng Tử Mai gặp phải cảnh ngộ ngày hôm nay, và anh phải thừa nhận rằng anh phải chịu một số trách nhiệm. Nếu lúc đó anh không trốn tránh, miệng từ chối qua loa co xong mà không tỏ thái độ quyết liệt, lúc đó chẳng phải cô sẽ không còn thích anh nữa sao? Cũng không phải đợi đến 23 tuổi, cũng sẽ không bị Hạ Lan Lan ghi hận mà bày mưu tính kế. Sẽ không có kết cục như ngày hôm nay.Bởi vì điều này, anh không thực sự từ chối kế hoạch của Hoa Chiêu.“Thật xin lỗi.” Diệp Thâm nhìn Tử Mai, đột nhiên nói.Tử Mai rơi nước mắt ngay lập tức, lúc đầu cô ấy khóc thầm, sau đó thì gào khóc.Diệp Thâm vậy mà biết rõ, thật xin lỗi cô. .Nỗi oan ức bao nhiêu năm của cô cuối cùng cũng tìm ra được ngọn nguồn và giải tỏa ra ngoài........Diệp Thâm rời đi, trước khi đi, Hoa Chiêu nhét vào tay anh một chùm nho để bổ sung năng lượng. Trông anh rất phờ phạc.Diệp Thâm cười tiếp nhận, nhảy qua tường viện, ném một quả nho vào miệng, cau mày lập tức cảm thấy không đúng.Cây nho bà là cây nho dùng để nấu rượu, có vị chua chua chỉ hơi ngọt, khi còn nhỏ anh chỉ ăn khi không có gì ăn. Nhưng bây giờ, vị chua và ngọt vừa phải, giống như đây là cây nho của khác vậy. Nhưng anh thấy rõ ràng Hoa Chiêu đã tự tay hái nó từ trên cây xuống.Được rồi, có thể chất đất và nước đã thay đổi nên mới thay đổi.Sau khi Diệp Thâm ăn xong mấy quả nho, lông mày lập tức sắc bén. Hạ gia, Hạ Lan Lan...Từ Mai thoải mái khóc xong, lại ngẩng đầu lên, cả người giống như trở nên không giống với lúc trước. Vẻ u ám không thể tiêu tán trên toàn thân dường như biến mất, vẻ cay nghiệt tạc trên mặt cũng biến mất, cả người giống như một người bình thường, thậm chí chỉ trong chốc lát đã trẻ ra vài tuổi.Hầu hết các nút thắt của cô đã được cởi bỏ, và chờ kế hoạch thành công, nửa còn lại chắc chắn cũng biến mất.Mà vừa rồi nghe được toàn bộ quá trình Hoa Chiêu thảo luận, cô tràn đầy tin tưởng kế hoạch ngày mai, Phùng Long, không thể chạy trốn!Hoa Chiêu còn nhét vào tay cô một chùm nho, Tử Mai vô thức ăn hết một chùm, hai mắt sáng lên, sau đó lại ăn thêm một chùm, sau khi ăn xong mới nhớ tới nói: "Nho này ngọt quá! Tôi chưa từng ăn nho ngon như vậy."Thái độ của cô ấy đối với Hoa Chiêu cũng thay đổi, không phải là tính toán xảo quyệt khi mới gặp, cũng không phải ngượng ngùng khó xử trước đây, mà là thoải mái, thoải mái giống như một người bạn vậy.Diệp Thư khóe mắt đột nhiên có chút ẩm ướt, cô nhớ tới người trước đây có một người luôn đi theo phía sau cô, cười đến không tim không phổi, mở miệng đóng miệng gọi chị.“Bà chị trồng nho ngon như vậy sao? Sao chị không biết?” Diệp Thư không muốn mọi người nhìn thấy sự khác thường của mình nên hái một chùm nho lên ăn một quả.“Hả?” Cô thoáng nhìn cây nho: “Mấy người thuê trước đã ghép rồi à?“Có thể là như vậy.” Hoa Chiêu cười nói. Đây là một lý do chính đáng, cô ấy có thể thử ghép theo cách này trong tương lai và bất kỳ biến dị nào cũng có thể nói là ghép cành.......Đến tối, Diệp Thâm vẫn chưa về, Hoa Chiêu nắm tay Diệp Thư, xách ba lô, nói với Miêu Lan Chi bọn họ sẽ ở nhà cô nhỏ mấy ngày.Miêu Lan Chi liếc nhìn Hoa Chiêu, nghĩ đến cuối cùng cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của bà, nên xấu hổ khi ở nhà. Mặc dù mấy ngày nay bà không bận rộn với chuyện của Hạ gia, nhưng cũng đi sớm về muộn, để cho Hoa Chiêu không thấy mặt, cho dù có gặp thì bà cũng chỉ dè dặt gật đầu, giống như đối mặt với một cô gái mới tới đơn vị. Ngay cả điều đó cũng không bằng, khi nhìn thấy một cô gái nhỏ, bà vẫn nở nụ cười trên mặt, khi nhìn thấy Hoa Chiêu, bà thậm chí còn không nhếch khóe miệng. Bà chỉ muốn giết chết sự kiêu ngạo của cô con dâu này! Chỉ sau vài ngày kết hôn, đã đem con trai bà siết đến sít sao, còn giúp con bé nấu ăn! Diệp Thâm chưa từng giúp bà lần nào đâu!Nếu tiếp tục như vậy, nó vẫn làm sao có thể trấn áp được con bé?Hoa Chiêu không có suy nghĩ nhiều như vậy, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy Miêu Lan Chi, cô đã quên đây là nhà của bà ấy.Thật sự rất khó thấy nghỉ hưu mà vẫn bận rộn như vậy ~Cô và Diệp Thư đến nhà, Diệp Phương vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy hai người họ, tối nay không cần ăn dưa muối nữa!Hoa Chiêu cũng bụng đói, vào nhà đặt hành lý liền xuống bếp, Diệp Thư kéo Diệp Phương vào phòng nói nhỏ về kế hoạch ngày mai. Kế hoạch này đòi hỏi sự hợp tác cao độ của cô nhỏ.Diệp Phương nghe xong đã kinh ngạc cảm thán: "Hai người các ngươi, lá gan sao lại lớn như vậy!" Dám tính toán chính mình, dám tính toán Hạ gia!Băng ghi âm mặc dù bà không có nghe được, nhưng nghe kế hoạch bà đã biết rõ, lực sát thương không thể kém hơn so với cái bình Đường gia lấy ra!Đến lúc đó, nhà họ Hạ vừa ra khỏi cái bình của nhà họ Đường đã rơi vào bản ghi âm của nhà họ Diệp? Đó thực sự là ..."Loại bỏ bọn họ! Trong lúc này không có chuyện gì! Cháu chính là đóng vai phụ đấy." Diệp Thư cười nói: "Kế hoạch này từ lúc bắt đầu đến khi hoàn thiện để áp dụng, đều là việc của Hoa Chiêu, cháu ngày mai sẽ phụ trách hô hai tiếng ~ tiểu cô ~ cứu mạng ~ "Diệp Phương vỗ vỗ cô, nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp đang ngâm nga giai điệu nhỏ ngọt ngào, bà thật sự không muốn thừa nhận đây cũng là một người tàn nhẫn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận