Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1091 - Sao Có Thể Dễ Ở Chung.



Chương 1091 - Sao Có Thể Dễ Ở Chung.



Chương 1091: Sao Có Thể Dễ Ở Chung."Được a." Hoa Chiêu nói ra.Cô thấy khả năng thời kỳ phản nghịch của Diệp Lị đã qua, trước kia cô ta luôn cũng cô hếch mũi trừng mắt đấy, hiện tại càng lớn càng biết sợ, cả người đều yên tĩnh trầm ổn hơn rất nhiều.Nên biết nặng nhẹ.Chuông cửa nhẹ vang lên, chỉ chốc lát sau người đã tiến vào.Hoa Chiêu quay đầu nhìn lại, phát hiện là Từ Mai cùng Lưu Tiền."Ai nha! Hai người rốt cuộc cũng trở lại rồi!" Cô cười lớn đi ra ngoài: "Tôi còn tưởng rằng hai người đinh ở lại nhà không trở lại!""Ha ha ha! Đã lâu như vậy sao? Sao tôi không có cảm giác gì?" Từ Mai cũng cười nói.Cô ấy thả bao lớn bao nhỏ trong tay xuống chạy tới ôm Hoa Chiêu một cái: "Bất quá tôi thật sự rất nhớ cô!""Hai người đã đi hơn một tháng gần hai tháng rồi! Vậy còn không lâu sao?" Hoa Chiêu nói: "Tôi còn tưởng rằng hai người muốn ở lại qua năm mới trở về."Cũng sắp bước sang năm mới rồi."Đã lâu như vậy sao? Tôi thực sự không có cảm giác." Từ Mai kéo Hoa Chiêu đi vào nhà, bên ngoài quá lạnh rồi, vẫn là ở trong phòng ấm áp.Không đúng, vẫn là nhà Hoa Chiêu ấm áp."Tôi chỉ cảm thấy trên đường quá khổ quá mệt mỏi, thiếu chút nữa đã làm tôi chết cóng!" Cô ấy cởi cái bao tay ra nói: "Cô xem tay của tôi! Đều đông lạnh rồi!"Hoa Chiêu vừa nhìn lại càng hoảng sợ.Tay Từ Mai đông lạnh giống như móng heo! Năm ngón tay đều sưng lên, có mấy đầu ngón tay bị nứt ra, đang chảy máu.Cô nhanh chóng đi tìm thuốc mỡ, vừa tìm vừa hỏi."Sao lại để bị như vậy? Trên đường lạnh mà không biết mang bao tay sao?"Nhà Lưu Tiền ở Tây Bắc, cũng không phải Đông Bắc!"Cái này cũng không phải do trên đường bị đông lạnh, là ở nhà hắn bị đông lạnh." Từ Mai tự nhiên nói: "Nhà hắn rất nhiều người, trời ạ, đến bây giờ tôi còn không nhớ kỹ ai là ai, một bữa ăn xong là một chậu rửa bát to như chậu giặt đồ vậy. "Hoa Chiêu dừng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn Lưu Tiền.Lưu Tiền xấu hổ mà đứng ở nơi đó, muốn nói cái gì lại không biết nên mở miệng như thế nào."Cô đừng nhìn hắn, không phải hắn bắt tôi rửa đấy, là quy củ nhà bọn hắn, việc nhà là của phụ nữ, nếu đàn ông rửa chén, cũng không thể ngẩng đầu làm người rồi, toàn bộ thôn đều chê cười chết hắn, tôi sao có thể để cho hắn bị người ta chê cười, chẳng phải là rửa chén ư, chút lòng thành." Từ Mai nói.Lưu Tiền lập tức cảm kích mà nhìn Từ Mai.Hoa Chiêu không nói gì.Đường Phương Hà lúc này mới cười nói: "Đúng, đàn ông Tây Bắc là như vậy, đặc biệt sĩ diện, kỳ thật không riêng gì Tây Bắc, đàn ông ở đâu cũng sĩ diện, phụ nữ ở bên ngoài phải cho bọn hắn chút mặt mũi.""Đúng, chính là đạo lý này." Từ Mai đưa tay ra với Hoa Chiêu.Nhưng Hoa Chiêu nhìn nét mặt của cô ấy, đã đau đến nhe răng trợn mắt.Khả năng không phải đau mà là ngứa.Bất cứ ai từng bị nứt da đều biết rằng, loại ngứa này rất khó chịu hơn đau. Ngứa muốn chết, hận không thể cắt tay chân xuống mới đỡ.Từ Mai đưa lưng về phía Lưu Tiền, khó chịu đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi xuống.Hoa Chiêu trừng cô ấy: "Đã như vậy còn kiên trì rửa hết sao? Cô đã từng làm y tá đấy, không biết bát đũa đã nhiều người ăn như vậy rất mất vệ sinh sao? Nếu vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao?”"Cũng không biết nghỉ một chút sao? Hoặc là dùng nước nóng rửa? Hoặc là rửa ít đi một chút?""Nhà bọn hắn còn có hai người con dâu a? Đều để cô rửa?"Giọng Hoa Chiêu có chút sốt ruột, nhưng thật ra là nói cho Lưu Tiền nghe đấy.Không có Từ Mai, nhà bọn hắn trước kia không có người rửa chén rồi hả?Từ Mai dầu gì cũng là tân nương tử, trở về một tháng để rửa chén cho bọn hắn sao?"Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi!" Lưu Tiền lập tức nói.Nhưng hắn không nói sau này sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.Hoa Chiêu lườm hắn một cái.Từ Mai ngược lại đã hài lòng."Không có việc gì, anh biết đau lòng em là được." Trong phòng không có người ngoài, cô ấy nói thẳng.Lưu tiền xấu hổ đến đỏ mặt."Còn có, ở trước mặt đồng hương em đã cho anh đầy đủ mặt mũi, về nhà em sẽ không rửa chén nữa." Từ Mai nói.Lưu Tiền lúc này vậy mà không lập tức đáp ứng, mà là do do dự dự đấy.Hoa Chiêu lập tức nhìn không được: "Anh có ý gì? Lời tôi vừa nói đều nói vô ích rồi hả? Anh lại để cho cô ấy dùng đôi tay này rửa? Đàn ông kết hôn xong liền thay lòng đổi dạ?"Cái quỷ gì vậy? ?Nếu thật sự như vậy, cô thật muốn một cước đá bay Lưu Tiền, lại cho mình một cái tát.Đã nói đừng mai mối thì đừng mai mối! Đến cùng cũng đem người ta đẩy mạnh vào hố lửa?"Không phải như cô nghĩ." Từ Mai nói ra: "Chuyện này có chút phức tạp. . . . Nói ngắn gọn là, mọi người nhà hắn cùng đi theo đến đây rồi.""Có ý gì?" Hoa Chiêu hỏi."Đúng đấy, ông bà nội, ba mẹ, anh trai chị dâu, chú thím, mấy cô mấy bác, phàm là ai muốn đến thủ đô, đều đến rồi." Từ Mai bình tĩnh nói: "Đồng chí Lưu Tiền có tiền đồ, có bản lĩnh lại có năng lực của chúng ta đã mua vé xe.""Ha." Hoa Chiêu lúc này chỉ bật cười một tiếng, không nói gì."Tôi lúc ấy uống nhiều quá, nên mới nói như vậy. . . Không nghĩ tới bọn hắn vậy mà tưởng thật." Lưu Tiền xấu hổ mà chà xát tay.Người ta xem câu nói đùa là thật, thực sự thu thập hành lý đến tìm hắn, hắn cũng là xấu hổ mà cự tuyệt.Người tới đều là thân thích, thêm mấy người hàng xóm qua lại tương đối gần. . . ."Đến hàng xóm cũng đến rồi?" Đường Phương Hà kinh ngạc mà hỏi, đồng tình mà nhìn Từ Mai.Bà thấy người đàn ông này không phải chỉ coi trọng mặt mũi bình thường thôi đâu, đi theo loại đàn ông này rất mệt đấy."Hàng xóm tới làm gì? Cũng là đến đi dạo thủ đô một vòng sao? Có phải đến làm giàu muốn nhờ anh tìm việc làm không?" Hoa Chiêu hỏi.Lưu Tiền ấp úng không lên tiếng.Hoa Chiêu nói với Từ Mai: "Nhớ kỹ, nhà máy thực phẩm không nhận bọn hắn, chúng ta không nhận các hộ gia đình có liên quan.""Ừ." Từ Mai gật đầu: "Tôi biết."Lưu Tiền ngược lại không nói gì, nhà máy thực phẩm không nhận, dùng nhân mạch của hắn, chỗ khác cũng có thể nhận."Coi chừng đem nhân mạch của anh tiêu hao hết." Hoa Chiêu tốt bụng nhắc nhở.Lưu Tiền kiên trì gật đầu.Hắn cũng biết nguy hiểm, nhưng làm sao bây giờ? Mọi người cùng đi theo rồi, hiện tại hắn có thể đuổi đi?Đuổi hàng xóm đi rồi, về sau hắn cũng không cần trở về quê nữa, mọi người ở quê sẽ bàn tán sau lưng hắn."Cha mẹ của hắn thế nào? Dễ ở chung không?" Hoa Chiêu hỏi.Thuốc mỡ đã bôi xong, Từ Mai chậm chạp thở dài một hơi, mở mắt nhìn Hoa Chiêu, phất tay: "Tạm được."Hoa Chiêu đã biết, tay cũng đã như vậy, người có thể dễ ở chung sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận