Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 642 - Thực Lòng Tin Phục.



Chương 642 - Thực Lòng Tin Phục.



Chương 642: Thực Lòng Tin Phục."Tôi tuyên bố trước, trước ngày hôm nay tôi không hề biết bạn học sinh này, cũng là nghe nói cô ấy thi được điểm cao nhất, giữa trưa mới cố ý lấy bài thi xem, thế mới biết bạn học này. Các người có tin tôi không?" Nghiêm Tồn Hi nói ra.Mọi người liếc nhau, đều gật gật đầu, với uy tín của Nghiêm lão, có thể làm đảm bảo đấy."Tôi sẽ đưa ra vài đề thi cho cô ấy ngay tại chỗ, xem cô ấy có thể trả lời hay không." Ông cụ Nghiêm cười nói: "Tôi có thể lập lại một lần nữa, chúng tôi cũng không thông đồng với nhau.""Chúng tôi tin tưởng Nghiêm lão!" Mọi người nhao nhao nói ra."Tốt." Ông cụ Nghiêm lên bục giảng, cầm phấn nghĩ nghĩ rồi viết, viết xuống một đề toán học.Câu hỏi này rất giống với một câu hỏi trong đề thi ngày hôm nay, nhưng các con số đã được thay đổi một chút và có thêm một số điểm.Vốn trong lớp người giải được không nhiều lắm, không quá năm người, hiện tại có thêm một chút thay đôi, tất cả mọi người lại nhíu mày suy nghĩ.Hoa Chiêu nhìn thoáng qua, liền đi lên giải đề.Trong phòng học chỉ còn lại âm thanh phấn viết "Vù vù".Rất nhiều người thấy được đáp án, đều xem không hiểu.Nhưng bọn hắn nhìn thấy chữ của Hoa Chiêu thật là đẹp mắt. . . . Quả nhiên chữ sao người vậy.Người có thể viết ra chữ như vậy, học tập không thể kém rồi. . . .Đây là suy nghĩ chung của mọi người thời nay.Hoa Chiêu giải hết đề, ông cụ Nghiêm thoả mãn gật đầu vừa muốn đánh giá, đã nhìn thấy Hoa Chiêu bút không ngừng, tiếp tục giải đề.Cô thay đổi cách giải ngắn gọn và khó hiểu hơn, những điểm kiến thức cần thiết không phải học sinh cấp 3 bây giờ có thể biết mà là học sinh đại học.Dười lớp bạn học nhìn thấy đều có vẻ mặt mờ mịt.Ông cụ Nghiêm ha ha bước lên bục giảng: "Bạn học Hoa Chiêu làm bài hoàn toàn đúng. Ra, tôi giảng giải cho mọi người một chút."Nghiêm lão quả nhiên là Nghiêm lão, vốn đề rất khó, nếu như là Cao Nghiêm, nói một lần lại một lần, toàn lớp cũng chưa chắc có mấy người có thể nghe hiểu, nhưng Nghiêm lão ra tay thì kết quả hoàn toàn khác.Lập tức có một phần ba người bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế."Đây, tôi lại nói một chút về phương pháp giải thứ hai này của Hoa Chiêu."Cách giải này Nghiêm lão nói 20 phút đồng hồ, phân tích rất cặn kẽ từ đầu tới đuôi đấy, cũng giới thiệu cách vận dụng định lý mới, có thể nghe hiểu cũng chỉ có một hai người."Ha ha, mọi người nghe không hiểu cũng rất bình thường, không nên nản chí, đây là những kiến thức mà lên đại học mới có thể học được, hơn nữa rất nhiều sinh viên cũngchưa hẳn đã hiểu rõ." Ông cụ Nghiêm cho mọi người chút thuốc an thần.Nói xong ông đem bảng đen lau đi, lại ra một đề vật lý.Đề này khó hơn, những người bên dưới nhiều lắm là có một hai người hiểu được mạch suy nghĩ để giải đề.Hoa Chiêu vẫn liếc mắt nhìn liền có thể viết ra đáp án.Ông Nghiêm lại tiếp tục giải thích một phen, đả kích một phen. . . .Kế tiếp lại là một đề hóa học. . . .Chuông vào học buổi chiều vang lên, ông cụ Nghiêm cất bút, cái gì cũng chưa nói, nhìn mọi người phía dưới.Đúng lúc này, tất cả mọi người cũng trở nên an tĩnh, ánh mắt nhìn Hoa Chiêu cũng không giống với lúc trước.Đề mà sinh viên còn không hiểu rõ, người ta cũng giải được rồi, vậy nếu thi đề cấp 3 mà không đạt điểm cao nhất mới mất mặt.Hầu hết mọi người đã bị thuyết phục.Chỉ cần chứng minh Hoa Chiêu không phải gian lận, là bằng bản lĩnh thật sự, bọn hắn liền không có cách nào oán giận được rồi, còn lại chỉ là chịu phục.Thậm chí có một số người nhìn Hoa Chiêu với ánh mắt sùng bái.Đại đa số mọi người thi được hai ba mươi điểm, người ta thi 100 điểm, không sùng bái loại người này thì sùng bái người nào?Chỉ có người khác còn không cách nào tiếp nhận sự thật, nhưng lúc này cũng chỉ có thể câm miệng."Cảm ơn hiệu trưởng đã minh oan." Hoa Chiêu cảm kích mà nói với ông cụ Nghiêm.Nếu không có một người nào đức cao vọng trọng đứng ra, chỉ dựa vào một mình cô há miệng giải thích, thật sự rất phiền toái, hiệu quả cũng không tốt."Không có việc gì không có việc gì, việc rất nhỏ." Ông Nghiêm nói: "Kỳ thật bây giờ tôi không minh oan cho em, về sau mọi người còn phải cùng một chỗ học tập mấy tháng, có phải là vàng thật hay không, con mắt mọi người đều sáng như tuyết đấy."Ông lại quay đầu nhìn về phía dưới lớp, trên mặt không còn nụ cười hoà ái: "Tôi cũng xin khuyên mọi người một câu, đả kích người khác, cũng không thể đề cao chính mình. Thay vì nhìn chằm chằm vào người khác và không tin vào sự xuất sắc của họ, tốt hơn là hãy học tập chăm chỉ và cải thiện bản thân, để khiến bản thân trở nên tốt hơn. "Nói xong, ông lặng yên nhìn mọi người vài giây, quay người dẫn người rời đi.Trong phòng học lúc này mới vang lên tiếng vỗ tay.Mọi người nhỏ giọng thảo luận, đúng vậy a, quan tâm Hoa Chiêu có phải gian lận hay không làm gì, bọn hắn tới nơi này là để học tập thật tốt đấy, tranh thủ chính mình thi đậu vào đại học đấy! Người ta ăn gian bị kéo xuống, bọn hắn có thể đi lên sao?Liên quan gì đến bọn hắn?Lãng phí thời gian!Tiếng vỗ tay nghỉ một chút, mọi người nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu bài thi buổi chiều.Lãng phí quá nhiều thời gian rồi! Không nên, không nên ah.Hoa Chiêu cũng trở về chỗ ngồi, có phần lúng túng không biết buổi chiều sẽ làm gì, người ta còn phải thi nhưng cô đã làm xong.Cũng không thấy giáo viên dặn dò cái gì.Được, vậy tự cô đọc sách a.Sau đó cô liền phát hiện trạng thái của Tôn Thượng có chút không đúng, rất ỉu xìu.Hoa Chiêu lập tức thanh âm không lớn không nhỏ mà hỏi thăm: "Anh không phải là bị thương rồi chứ? Có cần đến bệnh viện nhìn xem hay không?"Cô cũng không dám nói thầm lặng lẽ, có lời gì thì quang minh chính đại mà nói.Phòng học đột nhiên trở nên căng thẳng, Tôn Thượng bị đánh bị thương rồi? Nếu thật đúng là bị thương! Bọn hắn những người tham gia đánh nhau, còn có thể thi tốt nghiệp trung học hay không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận