Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1553 - Năm nay về nhà mẹ đẻ ăn Tết



Chương 1553 - Năm nay về nhà mẹ đẻ ăn Tết



Chương 1553: Năm nay về nhà mẹ đẻ ăn TếtHoa Chiêu là người nhận tiền mới làm việc, nhưng Diệp Đan cũng không nói rõ điều này.Trước đây cô ta chỉ nói rằng cô có thể lấy lại mọi thứ đã mất.Bây giờ đồ đạc đã được thu hồi, Hoa Chiêu lại lập tức lấy đi bốn mươi vạn!Điền Tín coi tiền như sinh mạng lập tức đau lòng muốn chết.Không phải thân thiết như chị em sao? Giúp một việc mà phải lấy tiền!Diệp Đan nói: "Người ta dựa vào quan hệ mới đòi lại tiền và đồ. Nếu không, ông nghĩ rằng có thể dễ dàng như vậy sao? Theo quy tắc những thứ này có lẽ bây giờ đang ở trong tay cảnh sát, ông hiểu không?""Số tiền này người ta cũng không phải tự mình giữ cho mình, mà để đánh tiếng tạo quan hệ! Nếu không có bốn mươi vạn, phần còn lại của hàng hoá ai sẽ cho ông?"Rõ ràng minh bạch, rất có lý!Nếu bối cảnh của Hoa Chiêu không đủ mạnh, chuyện thật sự sẽ như vậy.“À.” Điền Tín không nói thêm lời nào, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm vui vẻ.Vẫn rất đau lòng.Diệp Thư kỳ quái nhìn hai người họ, đặc biệt là Diệp Đan với thái độ kiêu ngạo.Không biết cô ta vì chuyện này mà chống gượng dậy, hay vốn dĩ đã luôn như vậy.Trước đó nhìn thấy cô ta trước quán ăn khuya, cô ta không như thế này mà vâng vâng dạ dạ nhẫn nhịn giống như một bảo mẫu già nhát gan.Diệp Đan nhếch môi, lộ ra một nụ cười như có như không: “Ông ấy chẳng qua muốn giữ thể diện, đặc biệt là trước mặt người ngoài, thích tỏ ra rất lợi hại, tôi phải giữ thể diện cho ông ấy, trong thâm tâm, ông ấy vẫn tốt với tôi."Nếu không, cô ta cũng không phải ngu ngốc, không có khả năng gả cho Điền Tín.Có nhiều ông chủ giàu có như vậy, khi đó cô ta mới ngoài ba mươi tuổi, không có Điền Tín, còn có Lý Tín, Vương Tín, không thể tìm được độ tuổi bốn mươi, thì tìm ông chủ ở độ tuổi năm mươi, sáu mươi còn dễ dàng hơn...Việc trong nhà, việc kinh doanh về cơ bản Điền Tín đều nghe theo Diệp Đan, cũng rất hào phóng với cô ta, tiền bạc của gia đình đều do Diệp Đan phụ trách nên Diệp Đan cơ bản cũng coi như hài lòng.Lần này xảy ra chuyện, cô ta mới vội vàng như vậy.Mất là mất tiền của cô ta!Bây giờ về cơ bản có thể coi là trả lại vốn, điều này giống như kỳ vọng của cô ta, hơn nữa trở về là hàng hóa chứ không phải tiền mặt, điều này khiến cô ta hài lòng hơn.Bởi vì khi trở về Thượng Hải, cô ta vẫn còn một quầy hàng để duy trì kinh doanh.Không có lô hàng này, bây giờ cầm tiền cũng không thể mua hàng tốt được, nhân mạch với mối kinh doanh Thượng Hải mà bị phá huỷ, thì đó mới là một tổn thất không thể ước lượng.May mắn thay, bây giờ thứ lấy lại là hàng hoá.Diệp Đan cũng không muốn trì hoãn nữa, đứng dậy nói: "Lần này thật cảm ơn hai người! Ở bên kia tôi bận quá, tôi xin phép đi trước, về sau..."Cô ta liếc nhìn Điền Tín: "Sau này hẹn gặp lại."Cô ta là người nhà họ Diệp, việc bị đuổi khỏi gia tộc như thế nào, những chuyện này cô ta chưa từng nói cho Điền Tín biết.Trước đây không nói, sau này càng không muốn nói.Hoa Chiêu nhanh chóng tiếp lời: "Tạm biệt."Diệp Đan kéo Điền Tín đứng dậy.Điền Tín úp úp mở mở, nhìn vẻ này là còn đang lưu luyến bốn mươi vạn kia của ông ta.Tất cả đều là tiền mặt, đã lấy lại hết rồi, tặng quà đút lót cũng không tiêu tới bốn mươi vạn chứ? Ông ta biết rằng những người hỗ trợ làm việc này ít nhất cũng giữ một nửa cho mình!Rõ ràng là chị em ruột, bọn họ đã rơi vào cảnh khó khăn, sao còn không biết xấu hổ mà lấy của họ hai mươi vạn! Thật xấu xa!Ra khỏi cửa, Điền Tín bắt đầu lẩm bẩm.“Câm miệng!” Diệp Đan nói: “Tôi nói cho ông biết, tốt nhất ông không nên tỏ ra bất mãn với hai người vừa rồi, cho dù không hài lòng cũng nên để trong lòng, nếu dám biểu hiện ra ngoài, ông có còn muốn kiếm tiền nữa không?""Lần này cô ấy có thể giúp chúng ta khôi phục tổn thất, lần sau cô ấy có thể lừa gạt chúng ta không về được vốn gốc!"Cô ta hiểu.Mấu chốt là, cô ta luôn cảm thấy Hoa Chiêu không phải người tốt gì... cái gì cũng làm ra được."Cái này..." Điền Tín ngẩn người: "Sao cô ấy có thể làm như vậy? Chị em của cô là loại gì vậy? Tại sao cô ta lại như vậy!""Cô ấy không phải chị em của tôi, người bên cạnh cô ấy mới phải, cô ấy là vợ của một người anh em của tôi, với tôi chỉ là mối quan hệ bình thường." Diệp Đan nói.Điền Tín nhìn Diệp Đan, mắt chớp chớp, không nhịn được hỏi: "Vợ à, nhà mẹ đẻ của em rốt cuộc làm nghề gì? Tại sao em lại có những anh chị em lợi hại như vậy? Không phải em nói chỉ là một gia đình công nhân bình thường sao?""Ông không cần suy nghĩ nhiều, bọn họ không phải ruột thịt, bọn họ chỉ là họ hàng, cha của người ta lợi hại, mà cha của tôi lại tầm thường, không thể so sánh với người khác được, anh chị em ruột thịt của tôi cũng tầm thường, chỉ là những người bình thường mà thôi." Diệp Đan nói.“Là như vậy ư…” Điền Tín nói: “Thật ra họ hàng cũng có thân quen, năm nay đón tết, chúng ta qua đó thăm hỏi chút đi.”"Nói thật, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi mà chưa được gặp ba vợ mẹ vợ, thật sự có hơi quá đáng, năm nay chúng ta gặp họ đi!" Điền Tín nói."Làm gì có thời gian? Tết Nguyên Đán là thời gian bận rộn nhất đối với chúng ta!" Diệp Đan cau mày, giọng điệu châm chọc nói: "Hơn nữa không phải ông còn muốn về quê ăn tết sao? Ba mẹ ông chờ ông một năm, bọn họ đều mong chờ ông trở về, còn có nhiều em trai em gái như vậy, chỉ chờ mỗi ông, sao ông có thể không trở về?"Đây là lí do Điền Tín đã nói mấy năm trước đây.Hàng năm trước Tết hai tháng, Điền Tín bắt đầu chuẩn bị rồi, ông ta sợ Diệp Đan sẽ yêu cầu về nhà mẹ đẻ của mình ăn Tết nên bắt đầu liều mạng tẩy não Diệp Đan.Ba mẹ ông ta không dễ dàng gì, nhớ ông ta biết bao nhiêu.Diệp Đan không có nhà mẹ đẻ để quay lại, nhưng cô ta không nói, cô ta chỉ mượn dốc đẩy lừa, điều này khiến Điền Tín cảm thấy có chút áy náy với cô ta, lì xì năm mới cho cô ta rất lớn.Mặc dù cô ta quản lý tiền của gia đình, nhưng cô ta không thể tiêu xài tuỳ ý.Điền Tín hận mỗi ngày không thể kiểm tra sổ sách ba lần, nếu ông ta không hài lòng với một khoản chi tiêu nào đó, ông ta sẽ lấy lại quyền quản gia đình.Đối với tiền tiêu vặt của cô ta, cô ta vẫn phải dựa vào việc lấy lòng Điền Tín, sau đó đưa riêng cho cô ta."Được rồi, tôi biết mấy năm nay em không được về nhà rất tủi thân cho nên năm nay tôi về nhà với em một thời gian!" Điền Tín nói.Ông ta cho rằng sự không hài lòng của Diệp Đan là sự uất ức.Diệp Đan lo lắng muốn chết.Hơn nữa cô ta còn chưa dám nói ra.Cô ta không dám để Điền Tín biết mình không hề có nhà mẹ đẻ, cũng không hòa thuận với nhà ngoại, như vậy, địa vị của cô ta trong lòng ông ta sẽ giảm xuống, ông ta sẽ vô thức coi thường cô ta, tuỳ tiện bắt nạt cô ta.Dù sao cũng không có giá trị gì, cũng không có ai chống lưng cho cô ta!Diệp Đan không nói gì, biểu cảm trong bóng tối rất tệ.Điền Tín đã rất vui vẻ mà quyết định như vậy.Cả hai mang số hàng còn lại đi xuyên đêm, mang theo các con trở lại Thượng Hải.Cuối cùng Hoa Chiêu và Diệp Thư đã khởi hành lên đường trở về thủ đô.Vừa bước vào nhà, lập tức bị lũ trẻ vây quanh."Mẹ! Sao đến tận bây giờ mẹ mới quay lại!" Thiên Kim ôm Hoa Chiêu than thở, miệng nói mà hai mắt đỏ hoe.



Bạn cần đăng nhập để bình luận