Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1077 - Con Không Là Cái Gì Cả.



Chương 1077 - Con Không Là Cái Gì Cả.



Chương 1077: Con Không Là Cái Gì Cả.Diệp Thần không muốn dùng tiền của Đường Phương Hà.Người mẹ kế này đối với bọn họ luôn là nước sông không phạm nước giếng, nhưng hắn không thích bà ta, nhìn bà ta cười liền chán ghét, hắn cảm thấy người này dối trá."Tôi biết cậu không muốn dùng tiền của tôi, nếu không như vậy, tiền này tôi cho cậu mượn đấy, cậu cũng viết giấy vay nợ cho tôi, đến lúc đó trả nợ là được." Đường Phương Hà nói.Một câu làm cho Diệp Thần có chút giãy dụa.Trước kia không sao cả, nhưng khi đã muốn kết hôn thành gia mới phát hiện, chính mình hi vọng có một gia đình thuộc về mình đến cỡ nào."Tôi còn gọi điện thoại cho cha cậu, để ông ấy lấy tiền lương ra, con trai sắp kết hôn, ông ấy cũng phải ra lực." Đường Phương Hà nói.Kỳ thật tiền lương của Diệp Thành đều ở trong tay bà, đây là chuyện trước khi kết hôn đã nói rồi đấy, trong nhà Đường Phương Hà quản tiền.Nhưng hiện tại nói như vậy có thể làm cho Diệp Thần cùng Diệp Lị dễ chịu hơn một chút.Hoa Chiêu cũng đã bắt đầu đoàn kết mọi người trong gia đình, bà không thể chia rẽ được."Quyết định vậy nha." Đường Phương Hà đánh nhịp, cũng là cho Diệp Thần bậc thang mà bước xuống.Diệp Thần quả nhiên không cự tuyệt nữa.Vay tiền có thể, đến lúc đó hắn trả là được.Diệp Lị trông mong mà nhìn Đường Phương Hà cùng Diệp Thần, anh trai sắp kết hôn, muốn mua phòng ốc chuyển ra, cô ta thì sao? Cô ta một mình ở đó hay đến nhà anh trai đây?Đều không thích hợp!Tiền thuê căn nhà kia rất đắt, cô ta không có tiền!Ở đến nhà anh trai làm bóng đèn? Cô ta cũng không muốn.Diệp Lị gấp đến độ muốn khóc, đột nhiên phát hiện mình là người thừa sao?Hoa Chiêu thở dài, cha mẹ ly hôn rồi, con cái rất dễ rơi vào cảnh không có nhà để về."Cô đương nhiên là đến nhà ba mình ở." Hoa Chiêu nói xong nhìn về phía Đường Phương Hà.Đường Phương Hà lập tức nói: "Đúng! Nhà b aba vĩnh viễn là nhà của cháu, cháu mau tới cùng dì làm bạn, bằng không thì dì sống một mình, cũng sắp nhàm chán chết rồi."Một câu lại đã nhận được hảo cảm của cả nhà.Trong lòng Diệp Lị thậm chí cũng có chút cảm kích."Vậy thì ăn cơm đi, ăn xong tất cả mọi người đi làm việc." Diệp Chấn Quốc mở miệng.Sau khi ăn xong, Hoa Chiêu đem Đường Phương Hà kéo qua một bên: "Cho thím ở cùng Diệp Lị, còn có chuyện muốn làm phiền thím.""Ai nha! Có chuyện gì cháu cứ nói thẳng, cháu có thể làm phiền thím, thím cao hứng cũng không kịp." Bà ha ha cười, khí chất trầm ổn trước kia cũng mất.Bà ấy đương nhiên cao hứng, hiện đang nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.Bà ấy phát tài rồi!Con đường của Hoa Chiêu quả nhiên đúng, sách luyện tập vừa ra, nhà máy in ấn phải làm việc hết công suất, mấy nhà máy in ở thủ đô hiện tại cũng đang làm việc cho bà rồi.Đó đâu phải là in sách? Đó là in tiền!Bà có thể rất không sĩ diện mà nói, những khí chất cao nhã trước kia, đều là giả bộ đấy!Bà thích áo lông thú! Bà thích thịt kho tàu!"Nhẹ nhàng ah, ổn định lại." Hoa Chiêu vỗ vỗ bờ vai của bà: "Đi đường đúng đắn, chớ đi sai đường, bằng không tất cả những thứ thím có được hiện tại, đều sẽ mất đi."Ánh mắt của cô lạnh lùng."Còn con chó thím nuôi kia, tính tình không tốt, đừng nuôi nữa, đưa đến nhà đồng hương ở nông thôn, xích nó lại..., đừng để nó lại cắn người."Trước kia có người nịnh nọt Đường Phương Hà, đưa cho bà một con chó con, con chó nhỏ lông xù đáng yêu, nhưng lại rất nóng tính, còn thông minh, biết chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, biết xem mạnh yếu.Mỗi lần cùng Đường Phương Hà đi ra ngoài, nó nhìn thấy trẻ con liền cắn.Đường Phương Hà ngay từ đầu còn xin lỗi, nhưng đối phương tức giận không nhận, lúc muốn đánh chết con chó Đường Phương Hà cũng tức giận, liền cùng người ta cãi nhau.Đối phương nếu không buông tha, bà đã muốn lấy thế đè người rồi.Loại chuyện này đã phát sinh ba lần. Mà mỗi một lần lại lớn chuyện hơn.Hoa Chiêu lạnh lùng mà nhìn Đường Phương Hà: "Chó của thím cắn người, thím lại bắt nạt người. Thím cảm thấy mình có lý, hay là con chó của thím có lý?"Sự nhiệt tình sốt sắng trong lòng Đường Phương Hà lập tức bị giội tắt, người cũng đánh cho rùng mình tỉnh táo lại."Vậy thím sẽ đưa nó đi! Về sau không bao giờ nuôi chó nữa!""Vấn đề không chỉ ở con chó, còn thím nữa." Hoa Chiêu nhìn bà nói."Thím biết rõ." Đường Phương Hà lập tức nói: "Thím biết mình xác thực quá mức, nhưng lúc đó là nhịn không được, sau đó tỉnh táo lại thím cũng đền bù tổn thất rồi!"Bà lấy thế đè người bảo vệ con chó, về sau cũng bồi thường rất nhiều cho đối phương, 1000 đồng, một năm rưỡi tiền lương của người bình thường.Đây cũng là nguyên nhân chuyện được dẹp yên, nhiều tiền như vậy đủ để dẹp loạn cùng lửa giận của những người kia.Nhưng cũng có người đau lòng con mình, đền bù bao nhiêu cũng không được.Hoa Chiêu thấy Đường Phương Hà nuôi chó còn nuôi thành như vậy, chỉ có thể tới lay tỉnh bà ấy."Thím là một người giáo viên, đạo lý làm người thím đều hiểu, cháu hi vọng thím đem áo khoác cũ trước kia tiếp tục mặc vào, như vậy mới có thể làm cho thím sống thật lâu." Hoa Chiêu nói: "Đừng rêu rao, xã hội còn chưa ổn định, dễ xảy ra tai nạn chết người.""Thím đã biết." Đường Phương Hà như học sinh tiểu học bị mắng ngoan ngoãn nói.Thấy Hoa Chiêu hình như đã nói xong, bà ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu, đột nhiên hỏi: "Cháu làm sao có thể bình tĩnh với nhiều tiền như vậy?"Lợi nhuận kiếm được từ sách luyện tập phần lớn là của Hoa Chiêu, bà chỉ chiếm một đầu nhỏ, bà đã có thể bay thành cái dạng này, mà Hoa Chiêu bên ngoài còn vô số tiền, sao cô vẫn có thể trầm ổn như vậy?“Quen rồi thì tốt.” Hoa Chiêu cười nói: “Thím trước cứ nhịn một chút, sau khoảng thời gian hưng phấn này sẽ thấy tiền bạc chẳng là gì cả”."Nói chuyện chính sự, để cho Diệp Lị đến nhà thím ở là hi vọng thím trông chừng cô ta một chút, cô ta thầm mến phụ đạo viên của mình, thím đừng chọc phá tầng cửa sổ này, nhưng cũng phải để ý, đừng để cô ta làm chuyện điên rồ." Hoa Chiêu nói."Như vậy. . . Thím đã biết." Đường Phương Hà lập tức nói."Đi thôi, cháu cũng đến chỗ Diệp Thần nhìn xem." Hoa Chiêu nói.Mấy người cùng đến nhà Diệp Thần, ở ngoài cửa đã nghe thấy bên trong rất náo nhiệt.Diệp Thần đã đi trước, đem tin tức tốt nói cho Chu Lệ Hoa.Đến lúc đó gặp gia trưởng, Tôn Diễm ai cũng có thể không gặp, nhưng mẹ hắn không thể không gặp.Chu Lệ Hoa lúc ấy thiếu chút nữa tức giận đến ngã ngửa, nhưng đang ở Miêu gia, bà ta không thể nổi giận mất mặt.Lập tức kéo Diệp Thần về nhà.Đến nơi này không có người ngoài bà ta cũng không khách khí."Nhìn chút tiền đồ này của con xem! Tìm người nghèo kiết xác! Con bị mù hay ngốc? Đời này con còn muốn ra đường nữa không hả?" Chu Lệ Hoa mắng.Diệp Thần tức giận: "Gia đình của cô ấy chỉ nghèo một chút, nhưng cô ấy không nghèo! Mà con đời này không thể ngẩng đầu là do bản thân mình, không phải do cô ấy!""Con còn dám mạnh miệng! Tìm một nửa kia của mình rất quan trọng nhìn không thấy sao? Xa nhìn không thấy nhưng trước mắt cũng không thấy sao?"Diệp Danh tìm Văn Tịnh, cái gì cũng không phải! Làm hại chính mình không có con, còn thiếu chút là hại Diệp gia!""Diệp Thư ngay từ đầu tìm Khổng Kiệt, cái gì cũng không phải! Làm hại chính mình vài năm không có con, còn bị nhà chồng giày vò! Con nhìn lại hiện tại, người ta tìm Diêu Khôn, sống thế nào?"Chu Lệ Hoa một tiếng so với một tiếng càng cao hơn: "Con nhìn lại Diệp Thâm, người ta cưới vợ thế nào? Biết kiếm tiền không nói, không có Hoa Chiêu mạng hắn cũng mất!""Con nhìn lại mình xem! Con không là cái gì cả!" Chu Lệ Hoa hét.



Bạn cần đăng nhập để bình luận