Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1517 - Đồ ngốc



Chương 1517 - Đồ ngốc



Chương 1517: Đồ ngốcLần này Trương Lượng mang tới hai toa đá thô.Mới năm tám mươi tám, phỉ thúy chưa nổi, chủ yếu là vì thị trường không rộng, người dân bình thường không có tiền, không mua nổi.Người có tiền lại không mua hàng bình thường, cũng không quan tâm đó làm hàng gì, hàng “phổ thông” luôn luôn nhiều nhất.Vì thế với phạm vi tăng giá bây giờ, Hoa Chiêu cho rằng nó hoàn toàn bình thường.Mười lần cũng bình thường?Cái này phải nhìn từ góc độ tổng quan, gần mười năm qua đã trải qua mấy lần giá hàng hóa tăng lên, lạm phát, giá hàng hóa phổ thông cũng tăng lên rất nhiều.Trước kia một xu mua được một cây kem, bây giờ tăng lên năm xu rồi.Một hào mua được một cân thịt lợn, giờ tăng lên thành một đồng.Đợi đến sau này, giá phỉ thúy sẽ tăng lên mấy trăm lần, đó mới gọi là tăng.Hoa Chiêu bận rộn, chọn ra mười mấy rương để ở bên cạnh.Để tiện vận chuyển, đá thô đều được đặt trong rương rồi cố định lại, không thể vì nó là đá mà chồng chất trong toa xe rồi chở tới đây.Va chạm mạnh thì đá cũng sẽ vỡ.Đều là tiền đó!Đá thô chưa cắt ra cực kỳ giá trị.“Nhìn lướt qua một lượt, chỉ có mấy khối này vừa mắt, tôi giữ lại những khối này, còn đâu bán hết đi.” Hoa Chiêu nói.Trong số hai toa xe ấy, những khối tốt nhất đều ở mười mấy hòm này.Chỗ còn lại cũng có cái tốt, cũng có thể đổ tăng nhưng giá cả không bằng mấy cái cô chọn ra.“Giữ lại nhiều hơn đi, tôi thấy cái kia, cái kia, cái kia nữa bề ngoài không tệ, có lẽ sẽ đổ tăng cao.” Trương Lượng chỉ vào mấy hòm được viết đánh dấu nói.“Chẳng may tăng mà bán cho người khác thì thiệt lắm.” Trương Lượng nói tiếp.Hoa Chiêu lắc đầu: “Nếu đã buôn bán đá thô, không cần sợ người khác đổ tăng, mà phải mong người ta đổ tăng mới có người đến mua đá thô ở chỗ anh, cược mười cái không thắng cái nào, ai dám đến nữa?”“Chỉ khi hay có người đổ tăng thì mới có người đến, nhiều người đến thì anh mới bán được giá cao.” Hoa Chiêu nói.“Tôi hiểu đạo lý này, nhưng nhìn đá thô rất có khả năng cắt ra được phỉ thúy thượng hạng mà lại bán ra với giá rẻ thì tôi đau lòng lắm.” Trương Lượng trả lời.Hoa Chiêu lắc đầu: “Anh nghĩ thế thì không làm được thương nhân kinh doanh đá thô rồi, người kinh doanh đá thô phải nhớ kỹ mình kết cục tự đứng ra đổ thạch, làm đại lý mà đứng ra đổ thạch thì thua luôn.”Bán đá thô phải coi như mình bán dưa, bán được trái nào thì kiếm được tiền trái đấy, tiền kiếm được đều là tiền vất vả.Quản lý được bản thân thì đến lúc đá thô tăng giá liên tục sẽ kiếm bộn tiền không lỗ.Nhưng một khi bản thân cũng đứng ra đổ thạch thì khó mà nói.Mình cắt ra mười miếng mà toàn đổ sụp thì có lẽ lợi nhuận của hai toa tàu đều ném đi hết. Cắt thêm mấy khối nữa cũng không bù được, không thể trở mình. Bao nhiêu thương nhân đá thô chết ở chỗ này.“Tôi hiểu đạo lý này, đều hiểu hết mà.” Trương Lượng vừa gật đầu vừa nhếch miệng, cái chuyện này anh ta nghe mấy năm rồi, tai sắp mọc kén đến nơi.“Bà chủ, cô yên tâm, tôi nhịn được, luyện ra rồi.” Trương Lượng nói.Nhiều năm qua, anh ta từng nhìn thấy bao nhiêu đá thô tốt? Anh ta từng muốn tự cắt ra xem mình đoán có đúng hay không vô số lần, nhưng đều nhịn được.Những thứ này đều mua cho Hoa Chiêu, anh ta không thể động vào.“Nhìn được là tốt.” Hoa Chiêu nói.“Vậy bà chủ này, sau này tôi sẽ làm thương nhân đá thô sao?” Trương Lượng hỏi.“Kiêm chức, thỉnh thoảng bán một ít, hồi ít máu.” Hoa Chiêu nói: “Sơn động của tôi chẳng chứa nổi nữa, đây là lúc để bán đi.”Tiền Trương Lượng kiếm được đều đổi thành đá thô được cô gom lại, cô chưa thấy tiền lời.Mà tuần nào cô cũng cấp hàng một lần, có lúc là “mò” ngoài biển, có lúc là mua bán bình thường.Mấy năm qua bỏ ra rất nhiều tiền, đã đến lúc kiếm lại vốn.Trước tiên giải quyết một nhóm hàng bình thường.“Đúng rồi, tôi và nhà họ Kim có thù, mấy ngày trước...” Hoa Chiêu nói với Trương Lượng về lý do tại sao cô lại tham gia đại hội đổ thạch lần này.Trước kia cô không biết cái đại hội này, cũng không vì cái này mà đến.Trương Lượng nghe xong thì đập tay: “Cái đám cháu trai này, chắc chắn bọn hắn xúi giục người khác! Nếu không tại sao bọn hắn lại bỏ không năm nghìn vạn ra? Kẻ ngu mới làm ra chuyện đó!”“Cũng không phải bỏ không, kéo được khách hàng lớn là tôi đây, không biết nhà họ Kim ăn được bao nhiêu tiền hoa hồng.” Hoa Chiêu nói: “Hơn nữa, tôi đổ thắng sẽ phải ưu tiên bán cho bọn họ.”Chắc chắn nhà họ Kim sẽ như đầu rắn, liên kết mới mấy thương nhân hàng thô khác mưu tính gì đó, đẩy đá thô có vẻ ngoài tốt lên giá cao.Những người hiểu chuyện sẽ không mua, người bình thường nửa hiểu nửa không như Hoa Chiêu, tự nhiên có được năm nghìn vạn, không tiêu sẽ đau lòng, có khả năng cao sẽ mua.Đến lúc đó bỏ ra năm nghìn vạn có khi chỉ mua được thứ vốn chỉ tầm một nghìn vạn, hai nghìn vạn.Phần dư ra sẽ về lại tay nhà họ Kim.Cô mà đổ thắng, cắt ra phỉ thúy thượng hạng, nhà họ Kim mua vào, lại kiếm.Đến lúc đó, cô sẽ là một kẻ ngu ngốc.Hoa Chiêu mỉm cười, nghĩ hay lắm!Vì thế cô gọi Trương Lượng tới, nếu không cô không định bán hàng thô sớm thế này, có thể chờ thêm hai năm nữa.“Đến lúc đó anh giả vờ không quen biết tôi, tôi tiêu hết năm nghìn vạn cho anh.” Hoa Chiêu cười nói.Trương Lượng bỗng cười to: “Ha ha ha! Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Cho bọn họ tức chết!”“Vẫn không tức chết thì chơi thêm lần nữa.” Hoa Chiêu nói.“Sao cơ?” Trương Lượng hỏi.Hoa Chiêu lại đi vòng trong kho hàng,Đây là kho mà Trương Lượng dùng quan hệ thuê được.Từng rương hàng thô được xếp ngay ngắn trên đất.Cô chọn ra thêm hai mươi cái nữa.“Tôi thấy những cái này có vẻ ngoài không tệ.” Hoa Chiêu nói.“Tôi cũng thấy không tệ.” Trương Lượng gật đầu phụ họa.“Mở cửa sổ, đến lúc đó bán theo dạng nửa đánh cược.” Hoa Chiêu nói.Đá thô, đào trong đất ra như nào thì bán nguyên như thế gọi là bán đánh cược.Cắt phần vỏ đá bên ngoài ra hoặc đục mấy cái mắt để lộ màu xanh ngọc bên trong, nếu có thì gọi là nửa đánh cược.Loại này đắt! Giá cả không chỉ gấp mười lần. Cụ thể phải xem chất lượng.Cắt ra mà cứt chó thì đá thô vốn trị giá mười vạn sẽ biến thành không đáng đống nào, đó là khi bọn họ mở hụt.“Nào, thời khắc nghiệm chứng ánh mắt của anh đến rồi.” Hoa Chiêu nói.Trương Lượng rất kích động.Mặc dù bình thường anh ta cũng cắt mấy tảng đá chơi chơi nhưng không dám cắt nguyên liệu tốt hay nguyên liệu đắt.Đều là tiền đấy!Anh ta có tiền nhưng không nỡ lãng phí, vì thế anh ta chỉ cắt nguyên liệu nhỏ từ một ngàn đồng trở xuống, mà một tháng chỉ cắt nhiều nhất một cái.Chưa từng chạm vào nguyên liệu hơn một vạn.Bây giờ Hoa Chiêu lấy mấy cái ra, giá trị đều mấy chục vạn, thậm chí hơn trăm vạn.Định giá cho đá thô, anh ta là người hiểu rõ hơn những người khác!“Nhìn thật kỹ, đoán cho tốt.” Hoa Chiêu nói.Nhưng cũng không để Trương Lượng tự cắt đá.Cô tự làm, dù sao những tảng đá này cũng hơi đặc biệt, đều là Kháo Bì Lục, không mở cửa sổ tốt sẽ vỡ ngay.Mở đàng hoàng sẽ hại chết người...Trương Lượng nghiêm túc cầm sổ ghi chép, mỗi tảng đá ban đầu thế nào, cắt ra có biểu hiện gì.“Đế Vương Lục! Thế mà lại là Đế Vương Lục! Ôi, đúng là không nhìn ra!” Trương Lượng nhìn “cửa sổ” trong tay Hoa Chiêu hoảng hốt kêu lên.Hoa Chiêu nhìn đá thô này mỉm cười.“Khối này dù thế nào cũng phải ưu tiên bán cho nhà họ Kim, đến lúc đó xem rốt cuộc là đá xanh hay mặt bọn họ xanh.” Hoa Chiêu nói.“Chuyện này...” Trương Lượng do dự.



Bạn cần đăng nhập để bình luận