Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1543 - Đàm phán hợp tác.



Chương 1543 - Đàm phán hợp tác.



Chương 1543: Đàm phán hợp tác.Việc hợp tác rất thuận lợi, Hoa Chiêu tay không, khụ, Hoa Chiêu cũng trả một cái giá để đổi lấy 51% cổ phần của Chu Ký.1% kia là họ chủ động đưa raVì thế Hoa Chiêu quyết định không lừa bọn họ, bán nguyên liệu cho họ với giá rẻ hơn.Dù sao kiếm được lời cũng chia cho cô một nửa, vậy người trong nhà không lừa người trong nhà.Hai ông cháu nhà họ Chu cũng rất vừa lòng.Không có Hoa Chiêu, bọn họ cũng chỉ là một gia đình sinh tồn giữa những tiệm châu báu lớn ở Hồng Kông.Vừa mới chen được vào top đầu, ngày nào đó sẽ bị vắt kiệt, chỉ cần cược thua một lần, hoặc là một năm không mua được nguyên liệu tốt, danh tiếng sẽ bị hủy hoại, kém đi qua từng năm.Nhưng bây giờ thì khác, có Hoa Chiêu đứng sau chống đỡ, bọn họ chính là số một!Số tiền kiếm được cũng phải gấp mười lần thậm trí gấp trăm lần so với trước đây.Nếu chia 51% thì sao? Họ vẫn kiếm được nhiều hơn bây giờ, lại còn ổn định hơn.Dựa vào cây to là cách tốt nhất để hưởng bóng mát.Trước đây họ không tìm được cây to nhưng bây giờ cây to lại tự tìm đến.Bọn họ rất may mắn!Hai ông cháu ra khỏi hang cười như nhặt được tiền.Hai người nhà họ Chu đang đợi trong phòng thấy vậy lòng cũng nhẹ nhõm hẳn.Thật ra ban đầu họ cũng không lo lắng nhiều, sau khi vào phòng họ cũng không gặp phải chuyện gì, ngược lại còn được mời ngồi, mời trà.Lịch sự như vậy cũng khiến họ yên tâm.Chưa đến một tiếng đồng hồ, hai ông cháu nhà họ Chu cũng đi ra ngoài.Hai người lấy lại tinh thần đi ra cửa, hai bảo vệ mặt không biểu cảm cũng chỉ liếc nhìn họ một cái, chứ không ngăn cản, bọn họ yên tâm đi ra ngoài.Hoa Chiêu lại dẫn mọi người đến nhà hàng trên đảo, chiêu đãi họ một bữa tiệc hải sản rồi tiễn họ ra thuyền.Còn hợp đồng cụ thể sau này sẽ có luật sư giải quyết, bây giờ bọn họ có thể đi rồi.Lại đến giờ uống thuốc của Diệp Thư, Hoa Chiêu không đích thân đưa mọi người ra ngoài mà cử vệ sĩ đưa mọi người đi bằng thuyền.Sau khi uống xong thuốc giải, tâm trạng Diệp Thư lại càng tốt hơn, cô ấy hơi nhớ nhà.“Chị rất nhớ con, gần một tháng không được gặp chúng nó rồi!” Diệp Thư nhìn Hoa Chiêu với ánh mắt kỳ lạ: “Ước gì bây giờ chị có thể mọc cánh bay về thủ đô ngay! Nhưng chị thấy em rất bình tĩnh, em không nhớ à?”“Có nhớ chứ.” Hoa Chiêu cười nói: “Nhưng em đã quen rồi, trước đây vẫn hay rời xa bọn nhỏ một khoảng thời gian.”“Hơn nữa em cũng đang tự rèn luyện mình, khi đứa trẻ lớn lên tức là đã đến lúc chúng nó mọc cánh bay đi, nếu không thích ứng được thì em sẽ chết vì buồn mất?"“Hoặc là biến thành một bà mẹ chồng thích kiểm soát.” Giọng Hoa Chiêu run lên: “Thật là đáng sợ, em không muốn biến thành một bà mẹ chồng như vậy.”“Em nghĩ xa quá.” Diệp Thư không nói lên lời, nhưng cũng không thể không thừa nhận Hoa Chiêu nói rất có lý.“Nhưng bây giờ chị chỉ muốn về nhà, được không?” Cô ấy hỏi.Cô ấy có thể về nhà với cơ thể này hay không còn phải do Hoa Chiêu quyết định.“Đợi hai ngày nữa, ổn định một chút đã, chị vừa mới trở về từ cõi chết, đi đường mệt mỏi, hơn nữa chị nhìn thấy bọn nhỏ lại kích động, chị vẫn nên đợi một chút đi.” Hoa Chiêu nói: “Bây giờ sợ nhất là chị bị kích động.”“Được.” Diệp Thư ôm ngực khẽ vỗ vỗ thả lỏng.Huống hồ, lúc Hoa Chiêu nói ra lời này, cô ấy thật sự cảm thấy mình vừa mới nghe một chút tim đã đập nhanh hơn, bây giờ cô ấy cảm thấy khó thở.“Thả lỏng thả lỏng.” Hoa Chiêu nói: “Bọn nhỏ ở nhà rất tốt, không chạy được, đừng kích động.”Sau vài phút Diệp Thư đã bình tĩnh lại, cô ấy cũng là một người có tâm lý tốt.Hơn nữa thuốc giải kia cũng có tác dụng.Bây giờ Diệp Thư cũng không cảm thấy cáu kỉnh mỗi ngày nữa, nhưng cô ấy vẫn kích động hoặc buồn lo không giải thích nổi, hoặc là tự nhiên nhìn gì cũng thấy vui.“Nhưng mà chị cảm thấy ngẩn ngơ trên đảo nhiều ngày như vậy rất buồn chán, chị muốn lên bờ đến nơi có nhiều người! Chị muốn gặp dì Quế Lan, chị muốn ăn đồ ăn ngon mà dì ấy làm! Bây giờ chúng ta đi đi!” Diệp Thư nói.Hoa Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Được.”Bởi vì cô phải giải độc gấp cho Diệp Thư, nên cô tới Bằng thành cũng không đến gặp Trương Quế Lan.Mà Trương Quế Lan cũng chưa bao giờ đến đảo này.Hoa Chiêu và Diệp Thư dọn dẹp một chút, đợi du thuyền trở về, hai người sẽ ngồi thuyền ra đảo.Trời đã dần dần tối.Du thuyền đậu ngay ở một bến tàu nhỏ ven biển, cách chợ đêm mà Trương Quế Lan dựng gian hàng không xa.Mặc dù bà ấy đã mở một nhà hàng tư nhân cao cấp nổi tiếng.Nhưng cũng tạo dựng được tên tuổi của mình tại quầy hàng ăn của chợ đêm, bà ấy không bỏ được lợi nhuận gần một vạn mỗi ngày.Cho nên vẫn tiếp tục mở quán ăn khuya này, chỗ này cũng rất nổi tiếng với thực khách địa phương.Đây là không có internet, nếu như có internet thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người nổi tiếng đổ xô đến đây.Trương Quế Lan vẫn duy trì phong cách trước đây, tự mình xuống bếp xào nghêu.Bây giờ món nghêu xào cay đã là món ăn nổi tiếng nhất của bà, rất nhiều người đã ăn nghêu của bà xào nhưng sang chỗ khác ăn lại không thấy mùi vị như vậy.Trương Quế Lan bận đến mức không có thời gian để lau mồ hôi.Diệp Thư và Hoa Chiêu đã đứng bên cạnh nhìn một lúc, Diệp Thư không nhịn được nói: “Như vậy có ổn không? Mệt mỏi quá nhỉ? Em nhìn mồ hôi trên mặt dì kìa."Cô ấy nhìn mà đau lòng, nhanh chóng lấy khăn tay đến lau mồ hôi cho Trương Quế Lan.Nhưng cô ấy còn chưa đến gần Trương Quế Lan thì đã bị ngăn lại.Bên cạnh Trương Quế Lan còn có hai vệ sĩ.Tuy năm nay Trương Quế Lan đã ngoài bốn mươi nhưng bà vẫn xinh đẹp như hơn ba mươi nhờ các loại mỹ phẩm, thực phẩm chức năng, sản phẩm dinh dưỡng của Hoa Chiêu.Quan trọng không phải là trẻ mà là có cơ địa tốt, mặt đẹp, dáng người cũng chuẩn.Vẫn luôn có những kẻ nhàn rỗi uống rượu giả điên đến chỗ này chiếm tiện nghi.Mỗi ngày hai vệ sĩ cũng không làm gì khác mà chỉ ngồi gần Trương Quế Lan để quan sát từng vị khách.Phụ nữ cũng không bỏ qua.Có mấy người vợ thường đến quán của Trương Quế Lan để gây sự.Mấy ông già hèn hạ nhà mình lại không đi dạy dỗ cho tốt mà muốn đến chỗ người khác để gây chuyện.Cũng vừa mới đổi vệ sĩ, người trước đó lớn tuổi nên đổi việc khác.Hai người này chưa từng gặp Diệp Thư nên đã ngăn cô ấy lại.Diệp Thư cũng không tức giận, gọi Trương Quế Lan: “Dì Lan!”Trương Quế Lan nghe thấy tiếng của cô ấy, vui mừng ngẩng đầu lên thấy cô ấy và Hoa Chiêu.Xào nốt chảo nghêu, đi ra chỗ các cô.“Sao hai đứa lại tới! Sao không gọi điện trước cho dì! Để dì không ra quán nữa, ở nhà đợi hai đứa!”“Ăn ở đây mới vui.” Diệp Thư nhìn xung quanh, muốn ngồi xuống nói chuyện phiếm nhưng lại không thấy cái bàn nào.Bây giờ quán ăn khuya của Quế Lan rất nổi, mười phút đầu mở quán chắc chắn không tranh nổi chỗ, phải đợi bàn.Hai vệ sĩ biết Hoa Chiêu, biết đây mới là bà chủ thực sự, nhanh chóng đứng ra nhường lại bàn.Trương Quế Lan cười hỏi Diệp Thư: “Muốn ăn gì? Dì làm cho cháu!”Diệp Thư cũng không khách sáo, liên tục liệt kê mấy món ăn, mấy món này trên đường đến cô ấy đã nghĩ tới rồi.“Được, được, được, bây giờ dì làm ngay, hai đứa đợi một chút.” Trương Quế Lan vội vàng đi.Diệp Thư nhìn thực khách náo nhiệt xung quanh, khóe môi cứ mỉm cười mãi.Đột nhiên nụ cười của cô ấy vụt tắt, cô ấy nhìn thấy một người khiến cô ấy sửng sốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận