Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1062 - Những Thứ Kia Đều Sẽ Là Của Hắn.



Chương 1062 - Những Thứ Kia Đều Sẽ Là Của Hắn.



Chương 1062: Những Thứ Kia Đều Sẽ Là Của Hắn."Không." Hoa Chiêu lắc đầu: "Ở đây không có Diệp gia tọa trấn, chúng ta không có danh tiếng ở đây, sẽ không ai mua."Cửa hàng ở thủ đô có thật là bởi vì ăn ngon mới bán mắc như vậy sao?Không phải.Là vì Diệp gia, bởi vì vòng tròn luẩn quẩn.Ở chỗ này núi cao hoàng đế xa đấy, ở đây vòng tròn luẩn quẩn có người biết Diệp gia hay không là một chuyện, cho dù biết, khẳng định cũng chỉ là biết sơ qua.Không có ích, cũng không cần trông mong.Đụng phải chuyện gì cho chút mặt mũi cũng không tệ rồi.Ở chỗ này mở một cửa hàng giống thủ đô cũng không phải không được, nhưng cần phải có người có năng lực tọa trấn sắp xếp.Người như vậy ngược lại là có một người, Diệp Thâm. . . . .Nhưng Diệp Thâm có lúc quá bận việc thì sao?Hoa Chiêu ngẫm lại cũng không muốn làm anh khó xử."Tiệm cơm này vẫn nên dành cho người bình thường, nhưng phải cao cấp hơn một chút." Cô nói ra.Kẻ có tiền ở Bằng thành sẽ ngày càng nhiều, bọn hắn không cần mấy tiệm ăn nhỏ như ruồi, dù cho ăn ngon cũng sẽ không đi đấy, cái bọn hắn muốn ăn là môi trường, là mặt mũi."Mẹ đi chọn địa điểm để mở nhà hàng đi ah, mẹ có thấy nhà hàng trong khách sạn ở Bàng Thành không? Chúng ta phải mở một cái xa hoa hơn đấy.” Hoa Chiêu nói.Trương Quế Lan có chút nhếch miệng, sự xa hoa của khách sạn ở Bằng Thành bà cũng chưa từng thấy qua ở thủ đô đấy, còn xa hoa hơn so với chỗ này, bà căn bản không tưởng tượng được."Mẹ cứ chọn địa chỉ, con sẽ thiết kế." Hoa Chiêu nói.So với cô, Trương Quế Lan hiện tại hiểu rõ Bằng Thành nhiều hơn, Hoa Chiêu yên tâm để cho bà ấy chọn.Cô không quan tâm miếng đất kia kiếm được nhiều tiền hay ít tiền, dù sao cô cũng không có ý định bán, cô định mở một nhà hàng lâu đời.Một trăm năm, hai trăm năm sau, nó vẫn sừng sững đứng ở đó, coi như là các cô lưu lại chút gì đó của thời đại này.Hoa Chiêu cười cười: "Phải lớn mật mà chọn, 10 mẫu đất trở lên."Trương Quế Lan kinh ngạc nói: "10 mẫu? Bao nhiêu tiệm cơm mà cần 10 mẫu?""Chúng ta xây dựng hoa viên, khách sạn trong rừng cây nhỏ." Suy nghĩ của Hoa Chiêu như suối tuôn, lập tức lấy một tờ giấy bắt đầu vẽ ra cho Trương Quế Lan.Cô muốn xây một khu vườn kiểu Trung Quốc, ở bên trong ẩn giấu một cái khách sạn.Nó là một phiên bản nâng cấp của bếp Trương gia."À, nói đến chuyện này, tiệm cơm của thủ đô cũng phải đổi chỗ rồi, cái ngõ kia quá nhỏ có chút không xứng với nó." Hoa Chiêu nói.Trước kia suy nghĩ của cô vẫn đơn giản, nghĩ tới mở tiệm cơm để kiếm tiền, nhưng không ngờ nó lại có lãi đến vậy, người đến ăn cũng càng lúc càng nhiều.Mà xung quanh nó, lại toàn là đại tạp viện.Môi trường rất đáng lo ngại."Ở thủ đô, con cũng sẽ mua 10 mẫu để làm lại nó."Hoa Chiêu vừa nói vừa vẽ.Rất nhanh hình thức ban đầu của khu rừng nhỏ đã được vẽ ra.Trương Quế Lan nhìn xong đã động tâm rồi: "Được, con nói cái gì đều được, cứ theo như con nói mà làm."Hoa Chiêu cười cười.Cô thích nhất điểm này ở Trương Quế Lan, quyết đoán, dám làm.Hơn nữa năng lực hành động cũng không tệ.Hoa Chiêu chỉ vẽ lên một sơ đồ phác thảo, bà liền đứng lên muốn đi tìm."Lần này con đầu tư, mẹ quản lý. . ." Trương Quế Lan vừa nói ra liền dừng lại, bà cũng xấu hổ khi nói mình quản lý, nhìn bà đã quản cho thành cái dạng gì.Bà cũng có chút không có lòng tin. . . ."Ngã một lần khôn hơn một chút, cứ giao cho mẹ quản lý." Hoa Chiêu nói ra."Được." Trương Quế Lan gật gật đầu: "Mẹ đã biết, chuyện này tuyệt đối sẽ không tái phạm."Nói xong bà ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi ra ngoài.Bước chân có chút gấp.Hoa Chiêu cười cười, không biết là bà hổ thẹn chuyện trước đó, hay là muốn tìm chút chuyện gì đó làm để né tránh Hứa Tri Minh.Đến đây mới phát hiện, lực ảnh hưởng của Hứa Tri Minh đối với bà ấy vẫn có chút lớn đấy, không biết hai người đến cùng có thể cắt đứt hay không.Hoa Chiêu đứng dậy, đi gọi Đại Vĩ Tiểu Vĩ Đại Cần Tiểu Cần tới, đem chuyện cửa hàng nói với bọn chúng.Bọn chúng cũng không nhỏ nữa, những quyết sách quan trọng trong gia đình, bọn chúng cũng có quyền tham dự.Nghe thấy phải thay đổi tiệm cơm, bốn đứa trẻ đều rất vui vẻ."Em đã sớm nhìn ra Kim Viên Viên không ổn rồi." Đại Cần đột nhiên nói ra."Làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi."Cô ta. . ." Đại Cần liếc nhìn Đại Vĩ, không nói chuyện.Mặt Đại Vĩ đột nhiên có chút hồng, trừng mắt muội muội, không cho con bé nói.“Có chuyện gì vậy?” Hoa Chiêu càng hiếu kỳ rồi, hỏi Đại Vĩ.Tiểu Cần mở miệng: "Cô ta thông đồng với anh cả."Hoa Chiêu lập tức trừng lớn mắt, may mắn mình không uống nước, bằng không thì khẳng định phun ra.Nhưng một giây sau, hai mắt cô nhíu lại, nguy hiểm nói: "Thật sự?"Đại Vĩ mới 15!Tuy ăn ngon lớn lên tốt, hiện tại đã cao hơn một mét bảy, ra dáng một chàng trai đẹp trai phong độ, nhưng đầu óc vẫn chưa trưởng thành!Nhưng lúc này làm gì với thằng bé quả thực đều rất tục tĩu!"Đừng nói mò!" Đại Vĩ xấu hổ mà trừng mắt Tiểu Cần: "Không thể nào!""Cô ta tranh cướp giặt quần áo cho anh cả! Đến đồ lót cũng muốn giặt! Không cho cô ta giặt cô ta liền cướp! Không biết xấu hổ!" Tiểu Cần nói.Hoa Chiêu lập tức muốn đánh chết Kim Viên Viên."Còn có Kim Đào Đào kia, từ khi đến liền vây quanh anh cả, có đôi khi còn cùng chị đoạt đồ lót của anh cả!" Tiểu Cần nói: "Buồn nôn chết rồi!"Mặt Đại Vĩ đã đỏ đến muốn nhỏ máu.Hoa Chiêu hỏi: "Vậy ẹm có ý gì? Thích cả hai người đó?"Mặt Đại Vĩ lập tức bị dọa trắng bệch rồi: "Không có, không có! Em ai cũng không thích!""Vậy quần áo thay ra không tự giặt, chờ bọn họ đến cướp?" Hoa Chiêu nhìn chằm chằm vào hắn."Oan uổng! Em đều giặt sạch! Họ vào phòng lục lọi những gì em đã giặt rồi đem đi giặt lại!” Đại Vĩ vẻ mặt ủy khuất."Hơn nữa cũng không phải buồn nôn như hai em ấy nói, bọn họ đem quần áo của bốn anh em chúng em đều giặt, chính là nịnh nọt. . ." Đại Vĩ nói.Sắc mặt Hoa Chiêu đã khá hơn nhiều."Mới không có! Đồ của em cùng chị bọn họ không giặt, bọn họ còn nói chúng em là bé gái phải chịu khó, phải tự mình giặt." Tiểu Cần nói.Đại Vĩ vẻ mặt đau khổ: "Chuyện này không liên quan đến em. . . Về sau chúng em đều khoá phòng lại, bọn họ liền không thể tiến vào.""Chị đã biết." Hoa Chiêu gật gật đầu.Kim Viên Viên nha, không biết Hứa Tri Minh bên kia thế nào rồi?Cô thò tay cầm điện thoại bên cạnh gọi qua, đối phương nói Hứa Tri Minh không ở văn phòng, bận việc đi ra ngoài rồi.Hoa Chiêu an tâm....Âu Dương ủ rũ mà trở lại phòng thuê, Kim Viên Viên lập tức đi qua."Thế nào rồi? Cô ta đồng ý không? Còn muốn đi vạch trần em không?" Hiện tại chuyện cô ta quan tâm nhất không phải tiệm cơm gì, không phải kế hoạch gì, mà là tiền đồ của cô ta.Nếu như chuyện mạo danh bị vạch trần, tương lai của cô ta sẽ không còn gì không nói, quá khứ của cô ta cũng không còn.Cô ta xấu hổ khi nhìn thấy tất cả những người thân và bạn bè trước kia của mình!Mất mặt chết người!"Cô ta không đồng ý, bọn họ sẽ tiếp tục vạch trần em đấy." Âu Dương nói ra.Kỳ thật hắn căn bản không quan tâm, nhưng nói thế nào để chọc vào nỗi đau của Kim Viên Viên hắn liền nói như thế đó.Mặt Kim Viên Viên lập tức như tro tàn."Vậy làm sao bây giờ?" Cô ta hỏi."Anh làm sao biết phải làm sao bây giờ?" Âu Dương mặc kệ cô ta.Quá khứ hắn sợ cô ta đến trước mặt Trương Quế Lan nói lung tung, hiện tại nói cái gì đoán chừng cũng là một kết quả, hắn còn sợ cô ta sao?Bất quá. . . . .Âu Dương đột nhiên ngẩng đầu, chân thành khuyên nhủ Kim Viên Viên: "Em hãy chạy trốn a."Chạy, những vật kia sẽ là của hắn rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận