Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 921 - Phân Ra.



Chương 921 - Phân Ra.



Chương 921: Phân Ra.Vẻ mặt Diệp Đan mới vừa rồi còn che giấu chút vui vẻ, thoáng cái liền biến thành hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống."Ông nội, cháu sai rồi! Cháu không dám nữa!"Cô ta là con cháu Diệp gia, từ khi sinh ra đã như vậy, cô ta chưa từng nghĩ tới ngày mình sẽ không còn là con cháu Diệp gia nữa, vậy cô ta sẽ sống thế nào?Khẳng định rất u ám.Diệp Hưng cũng mang vẻ mặt sợ hãi, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Diệp Đan, nhưng không nói gì."Trong nhà có lẽ đã dạy các ngươi, có một số việc tuyệt đối không thể làm! Một khi đã làm, sẽ không có cơ hội quay đầu." Diệp Chấn Quốc đã thu hồi sự tức giận, ông thâm trầm mà nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất.Bọn chúng khi còn bé đều đã chơi đùa bên gối ông, ông cũng không nghĩ tới có một ngày, ông sẽ đuổi cháu trai cháu gái của mình ra khỏi nhà, cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ.Nhưng người đã đi lệch đường, trong nhà không thể lưu lại.Đã phạm sai lầm còn không thấy sợ hãi, hối cải? Như vậy sao người trong nhà còn dám ôm lấy?Nói như vậy, hậu bối đều sẽ học theo! Diệp gia liền thất bại."Ông nội, cháu thật sự sai rồi! Ông nội hãy cho cháu một cơ hội!" Diệp Đan bò qua ôm lấy ống quần Diệp Chấn Quốc khóc."Rời khỏi Diệp gia cũng không sao, chỉ cần cháu cố gắng làm người cho tốt, về sau vẫn có thể sống tốt." Diệp Chấn Quốc không động lòng."Không giống với, như vậy không giống với. . ." Diệp Đan chỉ khóc ròng nói.Từ nhỏ thân là con cháu Diệp gia, đã nhận được lợi ích gì cô ta quá rõ ràng, bị Diệp gia đuổi ra khỏi cửa, những thứ có được trước kia hết thảy cũng bị mất đi không nói, cô ta còn mất đi hết thể diện!Thân là con cháu Diệp gia, mặc dù cô ta làm việc này, nhưng ở trước mặt bạn bè, ai dám xem nhẹ cô ta?Bọn hắn ngược lại sẽ tới dỗ dành cô ta, nói cô ta vận khí không tốt, chỉ là bị phát hiện mà thôi. . .Nhưng nếu như bị Diệp gia đuổi ra khỏi cửa, sắc mặt của những người bạn đó sẽ như thế nào cô ta biết rõ.Điều đó thật đáng sợ."Ông sẽ nói với bên ngoài, về sau các cháu sẽ không được phép dùng thanh danh Diệp gia làm bất cứ chuyện gì nữa! Bằng không thì, đừng trách ông không khách khí!"Diệp Chấn Quốc căn bản mặc kệ Diệp Đan nói cái gì, chỉ nói xong quyết định của mình.Chuyện ông đã quyết định, không ai có thể thay đổi.Diệp Đan như rớt xuống vực thẳm, nhưng vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng nói: "Cháu còn nợ anh cả nhiều tiền như vậy, không có Diệp gia. . . Cháu không trả được số tiền kia, cháu phải kiếm tiền trả cho anh cả."Đã bị khai trừ, nhưng cô ta không sợ hãi.Hiện tại xuống biển làm bà chủ mới có thể kiếm tiền, cô ta đã sớm muốn xuống biển kiếm thật nhiều tiền rồi.Trước kia còn xoắn xuýt không biết làm thế nào để mở miệng nói với người trong nhà lí do từ chức đâu, hiện tại không cần nữa."Ông nội yên tâm, cháu sẽ không bao giờ làm chuyện trái pháp luật nữa! Cháu sẽ không dùng thanh danh Diệp gia làm gì nữa, cháu chỉ muốn làm con cháu Diệp gia.""Con cháu Diệp gia" chính là giấy thông hành lớn nhất, có nó rồi, con đường phía trước sẽ là vùng đất bằng phẳng.Không có nó, có thể làm bà chủ sao?"Số tiền kia, về sau người nhà các ngươi, cha mẹ, con cái, vợ chồng, mỗi tháng kiếm được tiền, lưu lại tiền sinh hoạt, số khác phải trả cho anh cả cháu. Đời này kiếm được bao nhiêu trả bấy nhiêu, cả đời còn chưa hết, coi như xong." Diệp Chấn Quốc nói.Con nợ cha trả, nuôi dạy ra đứa con gái như vậy, người làm cha mẹ cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!"Các người có ý kiến gì hay không?" Diệp Chấn Quốc hỏi Diệp Thượng cùng Diệp Thành.Hai người lắc đầu, cũng không có ý kiến.Con cái làm ra việc này, bọn hắn cũng không còn mặt mũi.Vừa bắt đầu còn kinh ngạc, hiện tại ngẫm lại quyết định của lão gia tử, bọn hắn cũng đều ủng hộ.Diệp Hưng cùng Diệp Đan không thể ở trong nhà rồi.Trên người có nhọt độc, đau nhức cũng phải khoét đi.Trong lòng Diệp Đan khẩn trương, cha cũng đã vứt bỏ cô ta, đời này cô ta còn có thể trở mình được sao?"Ông nội!" Diệp Đan hô to."Dẫn bọn hắn đi ra ngoài." Diệp Chấn Quốc nói.Cảnh vệ lập tức tiến lên."Ông nội!" Diệp Đan tê tâm liệt phế mà hô."Chờ một chút." Hoa Chiêu đột nhiên lên tiếng.Mặt Diệp Đan sáng ngời, bắn ra ánh sáng hi vọng.Ông nội thích nhất là Hoa Chiêu! Cô ta cầu xin nhầm người!"Hoa Chiêu! Xin cô giúp tôi cầu tình, về sau tôi sẽ không bao giờ đối đầu với cô nữa! Sau này cô chính là chị em ruột của tôi!" Diệp Đan nói với Hoa Chiêu."Có người chị em như cô, tôi cũng không cần." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Đan. . . . Không giúp cô ta coi như xong, lúc này rồi vậy mà còn chèn ép cô ta?Sự phẫn hận của cô ta như tìm được lối ra, lập tức tất cả đều bắn về phía Hoa Chiêu.Hoa Chiêu không nhìn cô ta mà nói với ông nội: "Ông nội, nhà chú hai chú ba trả nổi số tiền kia đấy."Tất cả mọi người đều sững sờ.Nhưng một giây sau, mọi người cũng nhớ tới vì sao cô nói như vậy.Diệp gia có tiền đấy, không phải tiền con cái kiếm được, mà là tiền tổ tiên lưu lại.Lúc trước cùng Hạ Kiến Ninh đào nền nhà của nhau, Diệp Thâm đã ám chỉ qua trong đất xác thực có cái gì đó.Vậy khẳng định là thứ tốt."Đó là đồ bà nội cháu lưu lại cho Diệp Thâm đấy, không phải cho người trong nhà, không có phần cho chú hai chú ba của cháu." Diệp Chấn Quốc đột nhiên nói ra.Tiền kia ở khu nhà cũ đấy, vốn chính là muốn lưu cho một mình Diệp Thâm cất giữ.Về phần Diệp Thâm có phân cho người trong nhà hay không, phải xem chính nó.Nhưng Diệp Chấn Quốc biết rõ Diệp Thâm sẽ không ăn một mình.Vốn ông cũng vui vẻ chia cho tất cả mọi người mỗi người một phần, như vậy anh chị em sẽ chênh lệch giàu nghèo không lớn, mới càng có cảm tình.Nhưng bây giờ nhìn một nhà thằng hai thằng ba ông sẽ tức giận! Một chút cũng không muốn phân cho bọn họ.Hoa Chiêu sững sờ.Những người khác sửng sốt.Bọn hắn cũng không biết ý tứ kia. . . . Bọn hắn biết rõ trong nhà có tiền, còn tưởng rằng chính là lưu cho mọi người đấy. . . ."Bà nội cũng quá bất công rồi! Sao chỗ tốt gì đều bị một mình Diệp Thâm chiếm được? Bà nội chỉ có hắn là cháu trai? Chúng ta đều là nhặt được sao?" Diệp Đan nhịn không được phàn nàn."Im ngay!" Diệp Thượng lập tức hô: "Đó là đồ đạc của bà nội con, bà ấy thích cho ai thì cho, con không quyền lên tiếng!"Diệp Đan cứng cổ không nói.Hoa Chiêu không muốn nghe bọn hắn tiếp tục nhao nhao, nói ra: "Ông nội, tâm ý của bà nội Tiểu Thâm đã nhận được, chúng cháu rất cảm kích, nhưng trước kia cháu cùng Tiểu Thâm đã thương lượng tốt rồi, những vật này ông hãy chọn những thứ mà mình thích, còn lại ba nhà chia đều."Diệp Chấn Quốc muốn cự tuyệt, Hoa Chiêu tiếp tục nói: "Ý của bà nội khi mang thứ đó lưu lại cho Diệp Thâm chính để cho anh ấy giúp người trong nhà cất giữ, không phải để cho anh ấy độc chiếm, hiện tại đồ đạc giữ được rồi, bên ngoài thái bình rồi, đến lúc chia đều rồi."Diệp Chấn Quốc lập tức cảm thán, người thông thấu lại rộng lượng đến cỡ nào ah.Những vật kia con bé khẳng định đã thấy rồi, lại còn có thể mở miệng phân ra, sự rộng rãi này, Diệp gia cũng không có mấy người có.Ông há miệng muốn nói."Đồ đạc phân ra, nhà chú hai chú ba sẽ có tiền trả cho anh cả rồi." Hoa Chiêu nói ra."Khục khục khục." Diệp Chấn Quốc bị sặc.Được rồi, con bé còn là người lòng dạ hẹp hòi, hướng về người trong nhà.Bất quá cháu dâu như vậy càng đáng yêu đây này!Diệp Chấn Quốc cười: "Được, vậy thì phân ra a."



Bạn cần đăng nhập để bình luận