Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 740 - Ra Mắt Người Lớn Trong Nhà.



Chương 740 - Ra Mắt Người Lớn Trong Nhà.



Chương 740: Ra Mắt Người Lớn Trong Nhà.Diệp Danh chạy tới, Hoa Chiêu lập tức nhìn thấy người đứng phía sau anh cả.Cô trừng lớn mắt, hít vào một ngụm khí lạnh.Khổng Kiệt.Hắn làm sao lại đến đây?Diệp Thư cũng trông thấy hắn rồi, sắc mặt cương lại giống như bài tú-lơ-khơ, không có bất kỳ biểu cảm gì.Khổng Kiệt lại nhìn Diệp Thư, vẻ mặt kích động mừng rỡ.Miêu Lan Chi đi tới, ôm lấy Cẩm Văn trong tay Hoa Chiêu: "Cục cưng của bà nội, hai năm không gặp, bà nội nhớ con chết mất! Có nhận ra bà nội hay không?"Khẳng định không nhận ra rồi, lúc ra đi Cẩm Văn mới mấy tháng.Nhưng Tiểu Cẩm Văn gật gật đầu, ngoan ngoãn kêu lên: "Bà nội."Con bé cũng thường xuyên nhìn ảnh chụp của Miêu Lan Chi, còn cùng Miêu Lan Chi gọi điện thoại vô số lần."Ai! Thật là cháu ngoan! Sao lại đáng yêu thế chứ!" Miêu Lan Chi vuốt vuốt cái đầu nhỏ của con bé, hôn rồi lại hôn.Cẩm Văn lớn lên càng ngày càng tinh xảo, hơn nữa có thêm sự thẹn thùng nhu thuận chưa từng gặp trên người Thúy Vi, một loại đáng yêu khác, nhưng làm Miêu Lan Chi yêu chết mất.Hoa Chiêu còn có chút sững sờ.Miêu Lan Chi lại nhìn cô, oán giận nói: "Đã nói nghỉ liền mang theo bọn nhỏ trở về đấy, kết quả vừa đi liền không thấy rồi, 4 mùa nghỉ đông và nghỉ hè, cũng không thấy con trở về một lần.""Không phải là do con rất bận rộn sao." Hoa Chiêu không yên lòng nói.Ở nước ngoài gặp được Diệp Thâm, cô không nói với người trong nhà. Thân phận hiện tại của Diệp Thâm, càng ít người biết càng tốt, kể cả cha mẹ.Cho nên hai năm qua Hoa Chiêu không về nước, đều lấy cớ là bận rộn kinh doanh.Nghe nói cô kiếm được hơn 100 nghìn, lại là ngoại tệ, ai cũng không dám để cho cô chậm trễ thời gian trở về rồi…Miêu Lan Chi cũng chỉ là thuận miệng phàn nàn mà thôi."Đừng đứng ngẩn người ở đây nữa, nhanh về nhà a." Miêu Lan Chi gọi Hoa Chiêu cùng Diệp Thư.Hoa Chiêu lại đột nhiên nhỏ giọng hỏi mẹ chồng: "Hắn sao lại tới đây vậy?"Miêu Lan Chi biết cô hỏi ai: "Hắn gần đây đến thủ đô họp, đến thăm mẹ và cha con, lại nghe nói Diệp Thư sắp trở về, liền thuận tiện đến gặp một lần."Lúc bà nói vẻ mặt rất nhẹ nhõm, trên mặt thậm chí còn có chút vui vẻ.Nhắc tới cũng trùng hợp, từ khi Diệp Thư xuất ngoại, công tác của Khổng Kiệt cũng thay đổi rồi, thường xuyên đến thủ đô đi công tác.Sau đó luôn lắc lư trước mặt bà cùng Diệp Mậu.Sau khi hiểu rõ hơn bà cũng phát hiện, con người Khổng Kiệt kỳ thật cũng không tệ, có sai thì sai ở chỗ có một người mẹ không biết lý lẽ.Khổng Kiệt lại một bộ dạng tích cực hối cải, còn nói đã xử lý xong việc nhà, đưa mẹ về ở nông thôn rồi.Bà cũng có chút dao động.Hoa Chiêu lập tức hối hận, hai năm qua không đem chuyện Diệp Thư có đối tượng nói cho bà ấy biết.Ngay từ đầu không nói vì không biết hai người có thể ở bên nhau lâu dài hay không, vạn nhất không lâu dài sẽ làm cho Miêu Lan Chi càng kích động.Về sau là xuất phát từ thói quen, cảm thấy chuyện này nên do chính Diệp Thư nói với mẹ. Cô xem náo nhiệt làm gì? Mách lẻo sao?Sau đó Diệp Thư không biết nghĩ thế nào, vậy mà thẹn thùng không dám mở miệng, lại nói đến lúc đó nói sau, đến lúc đó nói sau, liền kéo cho tới bây giờ.Người Diệp gia cũng không biết sự tồn tại của Diêu Khôn.Kết quả hiện tại lại đem Khổng Kiệt mang đến.Trong lòng Diệp Thư còn hối hận hơn Hoa Chiêu, ruột cũng hối hận thành đủ mọi màu sắc rồi.Khổng Kiệt chạy tới trước mặt cô ấy, mắt tràn đầy kích động mà nhìn cô ấy: "Tiểu Thư, em đã về rồi. Sao em lại càng ngày càng trở nên xinh đẹp như vậy? Anh thiếu chút nữa không dám nhận đây là em!"Khuôn mặt Diệp Thư kỳ thật không thay đổi nhiều, nhưng khí chất toàn thân cùng cách ăn mặc đã thay đổi rất nhiều.Hấp dẫn hơn nhiều, lại càng chói mắt.Khổng Kiệt nói xong xoay người, muốn xách hành lý trong tay Diệp Thư.Một bàn tay to lớn khác đã đi trước một bước, cầm lấy hành lý từ trong tay Diệp Thư.Khổng Kiệt sững sờ, từ cánh tay nhìn lại, liền nhìn thấy một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề.Trông rất có tinh thần.Người đàn ông này đứng cạnh Diệp Thư, chỉ cách nhau một nắm tay.Đây là một khoảng cách nguy hiểm, ở trong nước, chỉ có vợ chồng mới có thể đứng gần như vậy.Khổng Kiệt nhìn chằm chằm vào Diêu Khôn, Diêu Khôn cũng nhìn Khổng Kiệt, cười cười với hắn.Hai người nhìn như bình tĩnh, nhưng bên dưới lại giương cung bạt kiếm.Mọi người đều cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.Mấy người Diệp gia đều sững sờ, nhìn về phía Diêu Khôn, lại nhìn Diệp Thư.Diệp Thư hít thở sâu, giới thiệu với ông nội và cha mẹ: "Đây là bạn trai con, Diêu Khôn."Sau đó lại đem người nhà giới thiệu cho Diêu Khôn.Tất cả mọi người có chút ngốc. . . .Đối với bọn họ mà nói, đối tượng này của Diệp Thư tới có chút đột ngột.Con nhóc chết tiệt này cũng không nói sớm! Đã khiến bà ấy làm ra chuyện đáng xấu hổ!Miêu Lan Chi lập tức trừng mắt liếc Diệp Thư, sau đó mỉm cười chào hỏi với Diêu Khôn.Người này nhìn cũng không tệ.So với người đã từng làm tổn thương Diệp Thư như Khổng Kiệt, có vẻ như càng đáng giá để bà chờ mong.Những người khác của Diệp gia cũng nghĩ như vậy, lập tức không để ý đến Khổng Kiệt nữa rồi.Trực giác nói cho Diêu Khôn, đây là thời khắc "Sống còn", hắn tuyệt đối không thể kinh sợ!Diêu Khôn tiến lên vài bước, không để lại dấu vết mà đem Khổng Kiệt nhích qua một bên, chính mình đứng ở trước mặt người Diệp gia, tự nhiên hào phóng mà chào hỏi mấy người.Khi không phải đối mặt với Diệp Thư, phong thái của hắn luôn rất tốt, ánh mắt của mấy người nhà họ Diệp càng thêm thoả mãn.Diêu Khôn nhận được ủng hộ, biểu hiện lại càng tốt.Diêu Lâm cũng đi nhanh tới, tự giới thiệu, giúp đỡ cho cháu trai.Ông nội của đối phương cũng đến rồi, Diệp gia bên này càng chú ý hơn.Hoa Chiêu nhanh chóng thừa cơ đem Diệp Thư kéo đến bên cạnh mình, dắt cô ấy đến trước mặt người nhà mình, một bên vấn an một bên kéo mọi người đi ra ngoài.Vệ sĩ cùng bảo mẫu đằng sau cũng rất có ánh mắt, nhao nhao đuổi kịp, đem các cô cùng Khổng Kiệt ngăn cách.Khổng Kiệt đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn một đoàn người dần dần từng bước đi xa, thẳng đến khi biến mất trong tầm mắt của hắn.Diệp Thư có bạn trai rồi.Xem ra tình cảm cũng không tệ lắm.Hắn cuối cùng đã bỏ lỡ.Ra khỏi đại sảnh sân bay, bên ngoài đã có mấy chiếc xe hơi đợi sẵn.Diệp gia lịch sự mời Diêu Lâm cùng Diêu Khôn ngồi một chiếc xe, sau đó Miêu Lan Chi nhìn nhìn Hoa Chiêu cùng mấy bảo bảo, nhịn đau mà không theo chân bọn họ ngồi cùng một chỗ, lôi kéo Diệp Thư lên một chiếc xe khác.Xem bà thu thập con bé như thế nào!Diệp Thư rất ngoan ngoãn nửa điểm cũng không dám phản kháng.Diệp Danh lại đoạt vị trí của Trương Quế Lan, cùng Hoa Chiêu và Hoa Cường chen vào một chiếc xe.Trương Quế Lan biết anh đặc biệt thích bọn nhỏ, cũng không cùng anh tranh dành.Lên xe, Hoa Chiêu liền ôm lấy cánh tay Hoa Cường làm nũng, thuận tiện quan sát khí sắc của ông ấy, rất tốt, cũng không khác gì lúc cô rời đi, xem ra thân thể vẫn rất khoẻ mạnh.Hoa Cường nhìn thấy cô, tất nhiên vui đến nỗi không biết làm gì cho phải, Hoa Chiêu trong mắt ông, vĩnh viễn là người quan trọng nhất.Hiện tại lại thêm ba người nữa.Hoa Cường cũng lần lượt đem mấy đứa chắt hôn mấy lần.Thấy Hoa Chiêu rảnh rỗi rồi, Diệp Danh từ ghế phụ quay đầu lại, nhìn Hoa Chiêu: "Hai đứa thật to gan, chuyện lớn như vậy cũng gạt người trong nhà!"Hoa Chiêu lập tức chột dạ cười cười, nhỏ giọng nói: "Thực sự chuyện không liên quan đến em ah, em chỉ là tôn trọng ý kiến của chị ấy. . ."Diệp Danh cũng không phải quay lại để giáo huấn cô đấy, nói tiếp: "Nhanh nói cho anh một chút, lai lịch của tên nhóc kia!""Được rồi. . ." Hoa Chiêu bắt đầu nói cho anh cả lại lịch của Diêu Khôn.Bất quá cô không nói quan hệ của cô với Diêu gia, cô sợ ông nội kích động, cô định tối về nhà lại cùng ông ấy nói chuyện.. . . . .Ô tô một đường chạy đến Diệp gia, nhà của Diệp Chấn Quốc.Hoa Cường sững sờ, cũng giật mình rồi, nhỏ giọng nói với Hoa Chiêu: "Vốn đã bàn bạc tốt là trở lại nhà chúng ta đấy, cháu cùng bọn nhỏ ở đều thoải mái, tránh khỏi lại giằng co."Nhưng nhưng bây giờ lại đến nhà Diệp Chấn Quốc.Đây là muốn cho người Diêu gia nhìn một chút.Diêu Khôn còn đỡ, Diêu Lâm cũng bị chấn trụ rồi.Vừa đi qua quảng trường Thiên An Môn nổi tiếng thế giới, lại đi thêm vài phút nữa, chiếc xe đã rẽ vào một khu nhà được canh gác nghiêm ngặt.Vệ binh có súng vác trên vai, đạn lên nòng, cách vài bước lại một người, vài bước lại một người.Ông biết những đều này đại biểu cho cái gì. Sự căng thẳng trong lòng đột nhiên tăng lên gấp mười lần.Người Diệp gia không biết sự tồn tại của Diêu gia, người Diêu gia cũng không biết Diệp Thư lại có thân phận này!Nếu như sớm biết như vậy. . . . Dù sao Diêu Lâm cũng không dám trèo cao lên một gia đình như vậy.Ông biết quá rõ trước sức mạnh của quyền lực thì sức mạnh của tiền tài cái gì cũng không phải.Diêu Khôn cũng biết điểm ấy, nhưng hiện tại nội tâm hắn rất bình tĩnh, hắn không nhìn thấy quyền thế, trong mắt hắn chỉ có Diệp Thư.



Bạn cần đăng nhập để bình luận