Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 448 - Phùng Long Được Thả.



Chương 448 - Phùng Long Được Thả.



Chương 448: Phùng Long Được Thả.Hạ Lan Lan lại làm như không phát hiện ra Diệp Thâm, cùng tiểu hộ sĩ bên cạnh nhiệt tình mà nói chuyện phiếm.Diệp Thâm lui về phía sau một bước, xuống xe."Đồng chí, mau lên đây, chỉ chờ anh nữa thôi." Lái xe nói ra."Tôi còn có việc, lát nữa sẽ tự mình trở về, các người đi trước a." Diệp Thâm nói ra.Nói xong anh phát hiện Hạ Lan Lan đang nói chuyện liền dừng lại một chầu, nhưng vẫn không quay đầu nhìn anh.A, cố ý giả vờ không biết gì, lại càng không bình thường.Diệp Thâm cũng không cùng lái xe nói chuyện nữa, quay người đi nha.Từ nơi này đến nơi đóng quân cũng không xa, đi hai giờ cũng đến.Hạ Lan Lan mới từ trong xe nhìn về phía Diệp Thâm, cứ chán ghét cô ta như vậy? Đến cùng cô ta ngồi một chiếc xe cũng không được?Hừ! Lần này chú đã tự mình xuất thủ, anh ta cũng không thể trốn!Nghĩ đến người chú nhỏ phái tới, Hạ Lan Lan vừa khẩn trương lại kích động....Một buổi chiều, Từ Mai đột nhiên mang theo hai bình rượu đến thăm, muốn tìm Hoa Chiêu cùng Diệp Thư uống một chén.Cô ấy cùng Phùng Long đã ly hôn rồi, chuyện của Phùng gia cũng đã có phán quyết.Bà Phùng là thủ phạm chính, giết người chưa thành, gây nên tổn thương nhẹ, phán quyết 8 năm, ông Phùng là đồng phạm, phán quyết 2 năm, Phùng Long không biết rõ tình hình, được thả.Phùng Long lần này là cắn chặt răng, cứ thể nói mình không biết, hắn gần đây tâm tình không tốt, không trở về nhà, về nhà cũng không trở về phòng, không muốn nhìn thấy Từ Mai. Bà Phùng cũng ngăn cản không cho hắn trở về phòng, cho nên hắn căn bản không biết Từ Mai bị làm sao.Chính giữa Hạ gia cũng thêm chút sức.Dù sao cũng từng là con rể, liên lụy đến chuyện không chịu nổi như vậy, Hạ gia cũng đi theo mất mặt.Nhưng Hạ Kiến Ninh chỉ làm cho Phùng Long được thả, những người khác không quan tâm.Nếu thực sự nhúng tay vào, hắn sợ chọc giận Hoa Chiêu.Đã có chuyện chọc giận cô rồi, chuyện Phùng gia coi như xong đi, để cho cô vui vẻ một chút."Lúc trước thật sự cám ơn cô." Từ Mai mời Diệp Thư một chén rượu, lúc trước là Diệp Thư nhờ bạn mình đến nhìn cô đấy, bằng không thì cô hiện tại đã sớm chết rồi."Cái này cô nên cảm ơn Hoa Chiêu, là con bé đoán được tình huống của cô khả năng không ổn, đã nói tôi tìm người đấy, bằng không thì, tôi còn thật không nghĩ tới người Phùng gia còn có thể làm được chuyện này." Diệp Thư nói ra."Đương nhiên phải cảm ơn Hoa Chiêu, tôi muốn cảm ơn cô ấy nhiều lắm." Từ Mai tửu lượng không tốt, mới 2 chén vào bụng người cũng có chút choáng luôn, nói chuyện cũng không rõ rồi."Chỉ là Phùng Long được thả, đáng hận!" Diệp Thư nói ra, cô thay Từ Mai tức giận.Từ Mai lại không để trong lòng, cười nói: "Nhà hắn đã xong, cha mẹ của hắn đều vào tù, hắn cũng đã bị đuổi việc, để cho hắn được thả ra như vậy, với hắn mà nói có lẽ so với vào tù còn khó chịu hơn."Người ở trong tù, kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng chê cười ai.Ở bên ngoài, đều là mấy người bạn cũ. Lúc trước Phùng Long luôn bắt nạt đấy, rất thích nâng cằm nhìn người, lúc này thì tốt rồi, tất cả mọi người dùng gót chân mà nhìn hắn, hắn có thể chịu được mới là lạ.Hơn nữa, hắn vào tù cô cũng không thể làm gì hắn được nữa nha, ở bên ngoài, ngược lại càng thuận tiện cho cô động thủ.Về sau Từ Mai cũng không nhớ rõ chính mình đã nói gì, chỉ nhớ rõ chính mình vừa khóc vừa cười, còn nhổ ra một đống, cuối cùng ngủ lại nhà Hoa Chiêu.Sáng ngày thứ hai trời còn chưa sáng cô liền tỉnh, rửa cái mặt rồi vội vàng đi, có chút xấu hổ ah…Hơn nữa cô còn phải đi kiếm tiền đây này.Chuyện tìm người cô cũng bắt đầu bắt tay vào xử lý rồi.Cô không có quan hệ người thân bạn bè gì tốt, nhưng cô có người bệnh.Trước đây khi còn là y tá, tuy rằng rất thích làm khuôn mặt khó chịu với người ta, nhưng phẩm chất chuyên môn đều có, nên cứu người trị bệnh, một số công tác cứu hộ, các bác sĩ bận rộn quá, đều là những y tá lão thành bọn họ làm.Mặc dù y tá lâu năm không thể là chuyên gia, nhưng so với bác sĩ trẻ mới ra trường thực tập thì tốt hơn rất nhiều.Sau nhiều năm làm việc ở bệnh viện, cô kết bạn với một vài bệnh nhân hoặc người nhà có ấn tượng tốt về nhau.Đương nhiên đều là quan hệ móc nối với nhau đấy, ví dụ như hàng xóm của hàng xóm, bạn của bạn, người nhà bạn học cái gì đấy, bằng không thì cô cũng không thể biết địa chỉ gia đình nhà người ta.Những người này hoặc đã được cô cứu, dù danh tiếng xấu đến đâu, họ đều có ấn tượng tốt về cô, hoặc là người nhà đến chăm sóc bệnh nhân, thấy cô hiếu thảo và lương thiện, cũng không phải là người thật sự xấu.Đương nhiên trong những người này cô còn phải lần lượt đi xem ai có thể làm được, ai không.Cô thực sự cần giúp đỡ, thực sự muốn kiếm tiền.Người Lý gia cũng thực sự muốn trồng hạt hướng dương, thời tiết càng ngày càng ấm hơn, đã qua lập xuân, sắp muốn mưa, nên bắt đầu chuẩn bị trồng trọt rồi.Lý Tiểu Giang lại đây tìm Trương Quế Lan thảo luận chuyện hạt hướng dương.Trương Quế Lan cũng không chắc chắn, chỉ có thể lại để cho Hoa Chiêu đến cùng hắn nói chuyện.“Gia đình anh có thể lên được bao nhiêu mẫu đất?” Hoa Chiêu hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận