Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 737 - Cho Hắn Một Cơ Hội.



Chương 737 - Cho Hắn Một Cơ Hội.



Chương 737: Cho Hắn Một Cơ Hội.Diêu Khôn về sau bề bộn nhiều việc, cách mấy ngày lại qua tìm Hoa Chiêu một lần, đều là có chính sự, vội vàng nói xong cũng đi.Bất quá mỗi lần hắn đều hỏi Diệp Thư, vì sao không ở đây.Diệp Thư vậy mà trốn đi ra ngoài rồi, không phải giam ở bên trong phòng phối nguyên liệu không ra được, thì chính là thay Hoa Chiêu đi thị sát nông trường.Dù sao Diêu Khôn mấy lần đến đều không gặp được chị ấy.Hoa Chiêu cũng hiểu rồi, Diệp Thư đang sợ. . . Sợ nhìn thấy sự lựa chọn của Diêu Khôn.Xem ra chị ấy thật sự có chút để bụng rồi.Một tháng vội vàng trôi qua, sinh nhật Diệp Thư đã đến rồi.Vốn dĩ cô ấy sử dụng lịch âm, muộn hơn một tháng so với dương lịch, nhưng lần trước cô ấy đã lừa Diêu Khôn, nên đến thời gian này nhất định phải tổ chức một buổi tiệc sinh nhật.Đồ ăn hôm nay đều là do Hoa Chiêu tự mình làm đấy, định làm cho Diệp Thư ăn bữa thật ngon.Lát nữa vạn nhất bị cự tuyệt rồi, chị ấy cũng không quá thương tâm. . . .Hôm nay tuy không phải là ngày nghỉ, nhưng Diệp Thâm cũng tới, anh cũng muốn nhìn một chút xem Diêu Khôn sẽ lựa chọn như thế nào."Được rồi, được rồi, anh cũng đừng nhìn hắn nữa." Hoa Chiêu lôi kéo Diệp Thâm đi chỗ khác, không cho anh cứ nhìn chằm chằm vào Diêu Khôn.Ánh mắt Diệp Thâm khó chịu như vậy ai chịu nổi? Diêu Khôn vừa rồi đi đường còn không tự nhiên đấy.Mùa xuân đến rồi, bữa tiệc sinh nhật hôm nay là tiệc nướng ngoài trời, mì sợi, bánh sủi cảo, bánh ngọt, tiệc Trung Quốc và Phương Tây kết hợp loạn thất bát tao. . . .Dù sao Hoa Chiêu cũng chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, có thể làm cho tất cả mọi người ăn từ giữa trưa đến bữa buổi tối.Hôm nay Diệp Thư không thể tránh mặt, nhưng cô ấy có kỹ năng diễn xuất cao, mặc một chiếc váy cashmere trắng, và chào đón Diêu Khôn một cách hào phóng.Diệp Thư rất ít mặc váy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Diêu Khôn gặp, hơn nữa hôm nay cô ấy mang đồ trang sức trang nhã, xinh đẹp lại ôn nhu, Diêu Khôn bị kinh diễm rồi.Hắn lập tức khoa trương nói: "Cô hôm nay thật đẹp! Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như cô".Hắn không thêm một câu cuối cũng may, hắn bỏ thêm, Diệp Thư lập tức lườm hắn một cái, cái cằm chỉ về phía Hoa Chiêu: "Anh mù sao?"Hôm nay Hoa Chiêu ăn mặc được cũng rất đẹp, quần jean bó sát, áo len hồng, trang điểm tinh tế hơn.Diệp Thâm sẽ tới nha, anh ấy vài ngày mới tới một lần, mỗi lần cô đều muốn mặc thật xinh đẹp."Ách. . . Tôi đã quên, trong mắt tôi, cô ấy không phải là phụ nữ." Diêu Khôn nói ra."Hả?" Hoa Chiêu nghe thấy được, lập tức quay đầu nhìn hắn."Không đúng không đúng, anh nói là, em là em gái, không giống như những người phụ nữ khác. . . Không phải, anh muốn nói, trong mắt anh không có em!"Diêu Khôn nói xong, xung quanh trở nên yên tĩnh, chính hắn cũng ngây ra.Hắn chưa bao giờ biết, chính mình lúc khẩn trương, miệng sẽ nói lung tung như vậy, không nói ra được lời nào dễ nghe."Anh nói là. . .""Được rồi, đừng nói nữa, có lời gì hai người tự mình nói chuyện với nhau đi thôi." Hoa Chiêu nói xong kéo Diệp Thâm bỏ đi xa hơn.Những người khác cũng rất có ánh mắt, cách Diệp Thư cùng Diêu Khôn xa một ít, bất quá thỉnh thoảng đều liếc mắt qua đấy.Diêu Khôn cùng Diệp Thư tầm đó có chút mập mờ bọn hắn đều đã nhìn ra.Diệp Thư ăn từng miếng bánh ngọt nhỏ, quay đầu hỏi Diêu Khôn: "Quà của tôi đâu này?""Ah ah, quà." Diêu Khôn lập tức từ trong túi quần móc ra một cái hộp.Nho nhỏ đấy, vuông đấy.Diệp Thư chưa thấy qua, không hiểu, ánh mắt Hoa Chiêu lại sáng lên, trực tiếp tặng chiếc nhẫn rồi hả? Quá kích thích a!Diêu Khôn rất muốn tự đánh cho mình một cái tát, hắn thật sự rất rối loạn.Vốn dĩ hắn không nên lấy nó ra một cách tùy tiện trong bầu không khí này.Có lẽ trước tiên nên cùng Diệp Thư nói chút gì đó, sau đó tìm một nơi chỉ có hai người, hoặc là chờ hắn sắp xếp tốt, bầu không khí tốt, lại lấy ra. . .Như bây giờ, quá không long trọng!“Có phải cho tôi không?” Diệp Thư thắc mắc khi thấy hắn cầm chiếc hộp mà không đưa cho cô.Phản ứng của cô có chút bất cẩn, Diêu Khôn liếc cô một cái, hắn thật sự không nhìn ra chút "tình cảm" nào Diệp Thư dành cho mình, trái tim như chìm xuống đáy vực.Bất quá đã đến một bước này rồi, hắn cũng bất chấp rồi."Là tặng cho cô đấy." Hắn nói xong tự mình mở cái hộp ra, lộ ra chiếc nhẫn kim cương bên trong."Cái này quá quý trọng rồi!" Diệp Thư lập tức nói.Ở trong nước vẫn chưa có văn hoá tặng nhẫn cầu hôn và kết hôn, cô lại không nghĩ đến những nơi khác, cô chỉ nhận ra đó là kim cương, một viên lớn như vậy, chắc chắn rất đắt."Không, tôi cảm thấy được nó căn bản không xứng với em." Diêu Khôn thít sâu nói ra: "Nhưng hiện tại tôi chỉ có thể mua được như vậy, đợi sau này có tiền rồi, tôi khẳng định sẽ mua một chiếc nhẫn với viên kim cương lớn hơn cho em!"Hoa Chiêu lập tức nâng trán, bây giờ nói chuyện này làm gì? Một chút cũng không tinh tế, không lãng mạn, không tình cảm! Quả thực giống như một tên quê mùa.Một chút cũng không thấy bóng dáng dí dỏm và hài hước của Diêu Khôn lúc bình thường.Diêu Khôn nói xong cũng muốn tát thêm cho mình hai cái, đây cũng không phải là lời thoại mà hắn chuẩn bị tốt lúc trước!Nhưng lời nói trước đó, hắn đã quýnh lên mà quên mất.Cũng may đầu óc vẫn còn, hắn lập tức bồi thêm một câu: "Tôi muốn đem đến cho em những thứ đẹp nhất trên thế giới này!"Xung quanh lập tức vang lên âm thanh hít vào.Mắt Diệp Thư cũng trừng lớn một chút.Đây là một lời tuyên bố.Diêu Khôn trong lòng khẩn trương mà đếm ba giây, phát hiện biểu cảm của Diệp Thư không thay đổi, cũng không mở miệng cự tuyệt hắn, hắn lập tức như nhận được sự ủng hộ.Đầu gối lập tức mềm xuống, quỳ xuống, giơ chiếc nhẫn nói: "Diệp Thư, tôi thích em, làm bạn gái của tôi được không?"Âm thanh hít thở càng như tiếng nổ lớn, bốn cẩu độc thân kia chưa từng thấy cảnh này. Thổ lộ với đối tượng còn phải quỳ xuống sao?Vốn là không cần đấy, đây là lúc cầu hôn mới dùng đấy, nhưng Diêu Khôn cảm thấy trước đó không đủ long trọng, muốn đền bù một chút, đột nhiên kích động, liền quỳ.Bất quá như vậy hắn cũng không hối hận.Diệp Thư cũng bị làm cho sợ hãi, cô ấy cũng chưa từng bị một người đàn ông nào quỳ gối trước mặt."Mau đứng dậy..., như vậy còn ra bộ dáng gì nữa!" Cô lập tức kéo Diêu Khôn đứng dậy.Cô không có thần lực, nhưng tốt xấu gì cũng là người luyện võ, Diêu Khôn nhìn hơi có chút gầy yếu đâu phải là đối thủ của cô.Trong tay Diêu Khôn vẫn còn cầm chiếc nhẫn, im lặng mà nhìn cô.Vậy bây giờ, hắn đã bị cự tuyệt rồi, hay là?Diệp Thư cắn môi, nói ra: "Chúng ta không thích hợp, tuổi tác chênh lệch nhiều như vậy, tôi còn ly hôn. . .""Những cái này đều không quan trọng, người tôi thích là em, không liên quan đến bất cứ điều gì khác." Diêu Khôn cắt đứt lời cô: "Chỉ cần là em, tôi liền thích!"Mặt Diệp Thư rốt cuộc cũng đỏ lên, thổ lộ trần trụi như vậy, chồng cũ của cô cũng chưa từng nói qua."Thế nhưng mà. . .""Hai người vào nhà nói chuyện đi." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra: "Có lời gì nói cho rõ ràng, chúng tôi cũng không xem náo nhiệt nữa."Cô phát hiện xung quanh nhiều ánh mắt như vậy, sẽ khiến cả hai người đều căng thẳng.Cô sợ Diệp Thư da mặt mỏng, không dám ở trước mặt mọi người đáp ứng.Hoặc là Diêu Khôn da mặt mỏng, chỉ là muốn dỗ dành Diệp Thư cũng không dám trước mặt mọi người làm chuyện gì "Quá phận". . .Nói cho cùng, cô vẫn thích cặp đôi này."Đúng đúng!" Diêu Khôn cảm kích liếc nhìn Hoa Chiêu, lôi kéo Diệp Thư đi vào nhà rồi."Hừ." Diệp Thâm khẽ hừ nhẹ một cái."Được rồi, Diêu Khôn tốt hơn nhiều so với mấy người đàn ông đã theo đuổi chị ấy trước đây, trên tất cả các phương diện, tối thiểu cũng cho bọn họ một cơ hội ở chung nhìn xem, đến cùng được hay không, sau này mới biết được. Hơn nữa anh xem, chị ấy kỳ thật cũng có chút thích hắn."Diệp Thâm đương nhiên biết, bằng không thì anh đã sớm làm cho Diêu Khôn biến mất trước mặt chị ấy.Hoa Chiêu lại muốn nói cái gì, đột nhiên cảm giác trong túi quần như bị phỏng, là chiếc nhẫn đoạt được trên tay Lý Thế An nóng lên, phát nhiệt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận