Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 673 - Không Nói Gì Ngậm Bồ Hòn Im Lặng.



Chương 673 - Không Nói Gì Ngậm Bồ Hòn Im Lặng.



Chương 673: Không Nói Gì Ngậm Bồ Hòn Im Lặng.Tôn Thượng nắm chặt nắm đấm, gấp đến đỏ mắt, nhưng không lên tiếng.Hắn xác thực đánh người rồi, nhiều người nhìn xem như vậy, không có cách nào nói xạo.Nhưng bọn hắn không biết hắn vì cái gì mà đánh người!Là Tạ Xuyên cố ý chọc giận hắn đấy!Hắn nói rất nhỏ giọng, người khác không nghe thấy.Hoa Chiêu không biết những điều này, nhưng cô nhìn ra Tôn Thượng có chuyện khó trả lời."Anh vì sao lại đánh người?" Cô hỏi Tôn Thượng.Nghe thấy giọng cô, Tôn Thượng lập tức trấn tĩnh lại, tựa như đã tìm được tâm phúc."Hắn mắng tôi!" Tôn Thượng lớn tiếng nói, trong giọng nói có chút ủy khuất."Không có khả năng!" Mấy nữ sinh sau lưng Tạ Xuyên lập tức nói ra: "Tạ Xuyên không phải loại người như vậy!""Hắn từ trước đến nay luôn nhã nhặn, cũng không mắng chửi người!""Ngược lại là anh, ở nơi đông người đã hạ nhục Tạ Xuyên nhiều lần!"Tôn Thượng hai tháng này đã tình cờ gặp Tạ Xuyên rất nhiều lần, mỗi lần gặp phải, hắn đương nhiên nhịn không được muốn làm khó đối phương.Mà mỗi một lần, Tạ Xuyên đều thong dong đối mặt rồi, thậm chí còn cố gắng chịu nhục.Như thế lại để cho thanh danh của Tôn Thượng trở nên kém đi.Bởi vì thanh danh của Tạ Xuyên rất tốt.Đẹp trai ... học chăm chỉ, bạn học thân thiện, hay vui vẻ giúp đỡ người khác, dễ gần, v.v.Trên người Tạ Xuyên tất cả đều là ưu điểm, không có khuyết điểm, hầu hết tất cả thầy trò đều biết hắn, ưa thích hắn.Có nữ sinh vì hắn tổn thương mà cảm thấy bất công, mọi người cũng không kỳ quái."Anh chính là ghen ghét Tạ Xuyên! Anh quá đáng!""Loại người lòng dạ nhỏ mọn như anh là con sâu làm lẩu nồi canh, đừng học ở trường đại học Bắc Kinh này!""Đúng, đừng đến!""Đừng đến!"Tình cảm quần chúng trở nên xúc động.Tôn Thượng tức muốn chết."Hắn mắng tôi. . ." Hắn chỉ vào Tạ Xuyên, lại nói không nên lời Tạ Xuyên mắng hắn cái gì.Nói ra, sẽ kéo ra ân oán của bọn hắn, kéo ra bản thân bị bạn gái thanh mai trúc mã đội nón xanh!Tính tự tôn của hắn không cho phép.Hơn nữa sẽ kéo ra chuyện danh ngạch đại học bị chiếm.Chuyện này cũng không thể nói ra bên ngoài.Danh ngạch sinh viên đại học công nông binh, từ trước đến nay đều là "Công bình công chính", quần chúng tiến cử đấy, nào có chỉ định hay sao?Nói ra, chính là đem chính hắn cùng người nhà bán đi.Hắn hiện tại chính là không nói gì ngậm bồ hòn mà im lặng.Đã có bạn học chạy ra ngoài, đi tìm giáo viên rồi."Tôn Thượng, người kia là ai?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.Tôn Thượng sững sờ, bất quá lập tức quay lại nói: "Hắn là Tạ Xuyên.""Chính là người anh đã nói lúc trước kia?""Đúng." Tôn Thượng nói ra.Hắn không nói với Hoa Chiêu về bất kỳ người bạn nào, lần duy nhất từng nói qua lại là hai kẻ thù, một người là Phan Xảo Xảo, một người chính là Tạ Xuyên rồi, bất quá lúc đó hắn không nói tên."Hắn có ý tứ gì? Thiếu nợ anh 1000 lại không muốn trả sao?" Hoa Chiêu nói ra.Tôn Thượng sửng sốt, bất quá hắn không ngốc, lập tức kịp phản ứng, đây là Hoa Chiêu lấy cớ cho hắn, một cái cớ hoàn mỹ!"Đúng! Hắn quỵt nợ! Tôi lúc đầu tín nhiệm hắn như vậy, không viết phiếu nợ đã đem tiền đưa cho hắn, ai biết tên này hiện tại căn bản không thừa nhận chuyện này!" Tôn Thượng hổn hển mà chỉ vào Tạ Xuyên: "Cái này so với việc hắn không có tiền trả còn làm người ta tức giận hơn!"Người xung quanh đều sửng sốt, có chuyện như vậy?Tạ Xuyên nhưng lại nhíu mày, nhìn Hoa Chiêu. Cô gái này là ai? Bạn gái Tôn Thượng?"Tôi chưa hề mượn tiền anh." Tạ Xuyên bình tĩnh nói: "Đừng có vu oan cho tôi.""Cô xem cô xem!" Tôn Thượng tức giận đến mặt đỏ rần: "Hắn không thừa nhận!"Kỳ thật không phải tức giận, là nén cười đến mức đỏ mặt.Hiện tại phong thủy luân chuyển, hắn cũng làm cho Tạ Xuyên không nói gì ngậm bồ hòn mà im lặng rồi!Mấy nữ sinh sau lưng Tạ Xuyên lại lên tiếng ủng hộ: "Ngươi này cũng thật biết điều, không có phiếu nợ, anh nói ai thiếu nợ anh tiền thì người đó sẽ thiếu nợ rồi hả? Chúng ta đây tất cả mọi người đều có thể thiếu nợ anh từ trước rồi!""Đúng rồi! Tạ Xuyên mượn tiền anh lúc nào? Không có vật chứng, có nhân chứng sao?"Tôn Thượng cũng là bất cứ giá nào rồi, hô to một tiếng: "Có! Có nhân chứng! Mấy năm trước tôi cùng Tạ Xuyên ở cùng một cái công xã! Rất nhiều người biết chúng tôi! Tạ Xuyên lúc ấy mỗi ngày dùng lý do cha mẹ thân thể không tốt cần xem bệnh để vay tiền chúng tôi, người bị mượn cũng nhiều! Tôi chỉ là một người trong số đó!"Hắn cũng đột nhiên mới nhớ tới còn có chuyện này.Nhà Tạ Xuyên vốn cũng không phải là gia đình bình thường, kết quả năm đó cha mẹ của hắn phải tới ở chuồng bò, bọn họ đã sống ở đó bao nhiêu năm, hiện tại đã ra khỏi đó chưa hắn cũng không biết.Năm đó Tạ Xuyên thật đúng là đã mượn tiền của không ít người để gửi qua bưu điện cho cha mẹ, có phải là để xem bệnh hay không hắn cũng không biết.Hơn nữa hắn thật đúng là đã cho hắn ta mượn tiền!Bất quá không phải mượn, cũng không phải cho Tạ Xuyên đấy, mà là cho Phan Xảo Xảo đấy.Về sau hắn nghe nói Phan Xảo Xảo ăn mặc tiết kiệm đấy, đem tiền đều đưa cho Tạ Xuyên.Tạ Xuyên trầm mặc mà nhìn Tôn Thượng.Người xung quanh cũng yên lặng, còn có chuyện này?Xem bộ dạng thề son sắt của Tôn Thượng, cũng không giống là nói dối.Đây chính là 1000 ah, bọn hắn cũng không rộng lượng được, sao có thể nói Tôn Thượng đừng so đo."Năm đó bố mẹ tôi bệnh nặng, tôi cũng mượn tiền không ít người, nhưng không mượn của ánh đấy." Tạ Xuyên mở miệng."Hơn nữa tôi mượn tiền của người khác, đều viết phiếu nợ, có thể đem tất cả thanh niên trí thức năm đó kêu đến hỏi. Vì sao anh cho tôi mượn tiền, lại không viết giấy vay nợ? Anh đừng có vu oan cho tôi."Mấy nữ sinh sau lưng Tạ Xuyên mắt đều đã sáng ngời, nói đúng nha, Tạ Xuyên không phải loại người như vậy!"Lúc ấy trong tay không có giấy bút, anh lại vội hỏi tiền, một bộ dạng như cha mẹ sắp chết đến nơi vậy! Tôi thông cảm cũng tin tưởng anh, liền đưa cho anh rồi!"Càn quấy, Tôn Thượng cũng biết."Ai biết anh cầm tiền ngày hôm sau lại đột nhiên biến mất! Tôi nghe ngóng rất lâu, mới nghe được là anh đi học ở trường đại học Bắc Kinh!"Tôn Thượng mỉa mai mà nhìn hắn: "Lần đầu tiên nghe nói, lên đại học còn lén lút, che giấu đấy! Mọi người không tin, ta cũng có thể đem thanh niên trí thức cùng xã của chúng tôi năm đó đều kêu đến hỏi một chút, xem bọn hắn có ai biết Tạ Xuyên ở đại học Bắc Kinh!"Danh ngạch bị chiếm được, hắn cũng là đợi sau khi Tạ Xuyên thuận lợi nhập học mới biết được đấy!Năm đó Tạ Xuyên xin phép nghỉ ra ngoài, bọn hắn đều cho rằng hắn ta đi thăm cha mẹ, ai có thể nghĩ đến là lên đại học?Hắn sau khi biết chân tướng cũng không nói, ngay lúc đó thanh niên trí thức thế nhưng cũng biết Phan Xảo Xảo là bạn gái hắn, lập tức muốn kết hôn, kết quả người ta chạy lấy người, hắn càng gánh không nổi sự nhục nhã này.Lời này của Tôn Thượng vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tạ Xuyên.Lúc này Tạ Xuyên sau nửa ngày vẫn không nói chuyện.Trong lòng mọi người lập tức nói thầm.Vào đại học vào thời điểm này là một sự kiện hạnh phúc đến cỡ nào.Ở đâu có sinh viên, sẽ hận không thể toàn bộ huyện, toàn bộ thành phố cũng biết, cho dù là sinh viên công nông binh.Trước năm nay, kỳ thi đại học vẫn chưa được khôi phục, sinh viên công nông binh là sinh viên duy nhất, không có gì mất mặt đấy.Vậy cũng là phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh mới có thể trở thành đấy, ở đâu có người còn che giấu?"Chuyện gì xảy ra? Ai đánh nhau?" Đám người đột nhiên dạt ra, hai nữ sinh mang theo giáo viên tiến đến."Thầy giáo! Hắn đánh Tạ Xuyên!" Nữ sinh chỉ vào Tôn Thượng hô."Thầy, hắn thiếu nợ tôi 1000 đồng không trả!" Tôn Thượng chỉ vào Tạ Xuyên thống khoái mà hô.Nữ sinh gọi người đến sững sờ, nhìn Tôn Thượng, nhìn từ trên xuống dưới hắn, xem thường nói: "Anh có 1000 đồng sao? Không, anh có 10 đồng sao?"Có thể là bị Hoa Chiêu ảnh hưởng, Tôn Thượng cũng bắt đầu giả nghèo, không, ít thể hiện.Quần áo mới cũng không mặc rồi, mỗi ngày đều mặc đồ cũ, cũ còn không nói, bên cùi chỏ còn phải có hai miếng vá.Nhìn rất nghèo túng, không giàu có.Mọi người cũng kịp phản ứng, 1000 đồngi cũng không phải số lượng nhỏ, hắn có sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận