Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 582 - Cơ Hội.



Chương 582 - Cơ Hội.



Chương 582: Cơ Hội."Chuyện gì? Nói xem." Hoa Chiêu nói ra."Cô có thể đừng truy cứu chuyện lần này hay không…" Lý Tiểu Giang có chút chột dạ nói.Không biết vì cái gì, Hoa Chiêu rõ ràng khá xinh đẹp, hắn cũng thừa nhận, đây là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà hắn gặp. Nhưng hắn trông thấy cô liền có chút sợ hãi, cũng không dám thở gấp.Cho nên mặc dù không biết một chút gì về bối cảnh của Hoa Chiêu, hoàn toàn là suy đoán, nhưng hắn tin tưởng cô tuyệt đối có thể thu thập toàn bộ Lý gia.Hoa Chiêu không nói gì, lần này không để cho Lý gia một chút giáo huấn, là không thể nào đấy, bằng không thì bọn hắn không biết đau! Còn có thể có lần thứ hai.Lần này may có Lý Tiểu Giang cứu được mẹ, lần sau thì sao? Ai tới cứu bà ấy? Cho nên cô không thể đáp ứng."Mẹ tôi hiện tại như thế nào? Gặp nguy hiểm à…Coi chừng!" Hoa Chiêu đột nhiên hô to!Lý Tiểu Giang còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cái ót đau xót, người liền ngất luôn.Hoa Chiêu muốn giận điên lên, ông Lý này quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, đến cháu trai cũng hạ thủ được!Mấy người Diệp Danh lập tức lao ra, muốn đem Lý Tiểu Giang đoạt đến.Nhưng người Lý gia cũng biết tầm quan trọng của Lý Tiểu Giang, dốc sức liều mạng che chở.Một đống phụ nữ trẻ nhỏ chạy tới chỗ mấy người Diệp Danh, vừa khóc lại gào thét đấy, nắm lấy bọn hắn không buông tay.Đằng sau, Diệp Thư cũng quát to một tiếng.Người thôn Lý gia cũng bắt đầu vây cô cùng Hoa Chiêu.Diệp Danh không có cách nào, đành phải dẫn người trở lại phòng.Một hồi hỗn loạn tới cũng nhanh đi cũng nhanh, người hai phe lại lần nữa giằng co.Lý Tiểu Giang đã bị người Lý gia người tầng tầng lớp lớp mà "Bảo hộ"..., hơn nữa người đã ngất, Hoa Chiêu muốn hỏi cái gì cũng không được rồi.Thẻ đánh bạc một lần nữa về tới trong tay người Lý gia."Muốn biết mẹ cô ở đâu, hãy xuất ra thành ý." Ông Lý nói ra.Hoa Chiêu nhìn ông ta cười lạnh: "Lão gia tử xuất thân thổ phỉ a?""Ha ha." Ông Lý cười lạnh một tiếng, không trả lời.Ông ta lớn tuổi như vậy rồi, sống trong chiến loạn, lại vào Nam ra Bắc đấy, thổ phỉ gì đấy, thật sự từng là khách mời.Chỉ có điều ai cũng không biết mà thôi....Mấy người Hoa Chiêu đi ra, lòng Miêu Lan Chi cũng không yên được, đi tới đi lui trong sân.Tâm tình của bà ảnh hưởng đến hai bảo bảo, cũng trở nên xao động..., ngồi cũng không được, nằm cũng không được, ôm cũng không được."Đi một chút đi, bà nội mang các con ra ngoài chơi." Miêu Lan Chi bất đắc dĩ nói.Nếu như không có tình huống gì đặc biệt, chỉ cần vừa đi ra ngoài, hai đứa nhỏ liền trung thực rồi, thế giới đẹp đẽ bên ngoài khiến bọn nhỏ choáng ngợp.Văn Tịnh tất nhiên đi theo.Hai người đẩy bọn nhỏ vòng quanh khu cư xá.Khu cư xá chỗ bọn họ rất lớn, diện tích lớn, phòng ít, người cũng ít.Hai đứa bé dạo này đã nhìn thấy rất nhiều núi xanh, non xanh nước biếc, cỏ cây hoa lá, cũng không còn hứng thú với vườn cây lớn ở đây nữa."Ah! Ah!" Thúy Vi đưa cánh tay nhỏ chỉ ra ngoài cánh cửa, cô bé muốn đi ra ngoài chơi, muốn đến chỗ đống người."Được được được." Miêu Lan Chi cười nói. Tuy bên ngoài còn có chuyện phiền não, nhưng nhìn đến hai đứa bé đáng yêu như thế, bà nhịn không được liền cao hứng trở lại.Mấy người ra khỏi khu cư xá, đi đến cửa hàng.Miêu Lan Chi đột nhiên nhớ tới, hai đứa bé lớn như vậy rồi, còn chưa từng đến cửa hàng đây này! Hôm nay vừa vặn đi xem một chút, để cho bọn nhỏ chọn món đồ mình ưa thích.Văn Tịnh cùng ở sau lưng bà, trong lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.Bùa hộ mệnh đại sư cho thật sự có tác dụng, cô ta lại gặp may mắn như vậy.Vốn cho rằng hôm nay phải đến đại viện trong núi, chỗ đó tuyệt đối không thể bắt cóc bọn chúng, ai nghĩ đến chúng lại tự mình đưa tới cửa rồi, tiền này cô ta tiêu không lãng phí!Cái bùa hộ mệnh này rất đắt, 500 đồng một tờ!Miêu Lan Chi đẩy bọn nhỏ đến gần cửa hàng, hôm nay là cuối tuần, bên trong cửa hàng rất náo nhiệt, nhiều người chen chúc, xe đẩy đôi cũng có chút vướng rồi, Miêu Lan Chi nhìn Văn Tịnh nói: "Con đẩy Vân Phi.""Dạ."Xe đẩy được nối ở giữa, cũng có thể phân thành hai xe đơn riêng biệt.Miêu Lan Chi cùng Văn Tịnh một trước một sau mà đi tới, lần lượt dạo chơi từng quầy hàng.Nhưng hai tiểu gia hỏa rất nhanh đã thấy chán, từ độ cao của chúng, chỉ trông thấy toàn là đùi, nhiều người còn oi bức, lại có mùi, Thúy Vi kháng nghị vài lần Miêu Lan Chi không nghe thấy, con bé lập tức bắt đầu khóc.Lúc này Miêu Lan Chi nghe thấy được, cũng hiểu ý của bé, đành phải mang theo hai tiểu gia hỏa đi ra.Cách đó không xa có một công viên nhỏ, bên trong có mấy đứa bé đang chơi đùa, Thúy Vi lập tức thò tay chỉ: "Ah! Ah!""Tốt, tốt, tốt, đi chỗ đó chơi trò kia." Miêu Lan Chi cười nói.Hai người đẩy xe đứng dưới một bóng cây, nhìn mấy đứa bé bên cạnh chơi đùa.Cha mẹ của những đứa trẻ khác nhìn thấy Vân Phi cùng Thúy Vi, lập tức cũng tới nhìn xem, sau đó cùng Miêu Lan Chi nói chuyện phiếm.Trong lòng Văn Tịnh có chút gấp, thầm nghĩ tìm một cơ hội rời đi trong chốc lát, thông báo cho đại sự phái người đến.Cô ta còn bỏ ra số tiền lớn, nhờ đại sư giúp cô ta một chuyện nhỏ.Cô ta biết rõ chính mình đem đứa nhỏ vụng trộm ôm đi sẽ không được, đến lúc đó người Diệp gia có thể ăn luôn cô ta đấy. Nhưng chuyện của Hoa Tiểu Ngọc đã cho cô ta một ý tưởng, cô ta có thể tạo thành chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như lạc mất bọn chúng…Sau đó 3 ngày sau, cô ta sẽ đem bọn chúng tìm trở về, để bù đắp lỗi lầm của mình, hoặc là, trực tiếp trở thành đại công thần!Văn Tịnh ngẩng đầu nhìn đến Miêu Lan Chi, để lạc bọn chúng cũng không nhất định là cô ta, còn có thể là Miêu Lan Chi.Cơ hội rất nhanh đã tới rồi.Mùa hè, muỗi nhiều, ở đây lại không thể so với trong nhà, được đuổi muỗi định kỳ, bất tri bất giác hai tiểu gia hỏa đã bị muỗi cắn sưng lên nhiều vết, mặc dù không khóc, nhưng cũng gãi một trận, rất nhanh liền thấy máu.Tay cũng là ngoan độc đấy.Đợi đến lúc Miêu Lan Chi phát hiện, liền đau lòng chết mất."Mau mau nhanh, con nhanh đi mua một ít thuốc mỡ." Miêu Lan Chi nói với Văn Tịnh.Hai đứa bé đi theo Hoa Chiêu, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị muỗi cắn qua, cho nên Hoa Chiêu cũng không chuẩn bị cho bọn nhóc đồ đuổi muỗi, lúc đi ra bà cũng không mang.Hiện tại mới nhớ tới muỗi rất lợi hại."Tốt, vậy con đi một chút!" Văn Tịnh đè nén kích động, làm như sốt ruột mà chạy.Mấy ông bố bà mẹ đang chơi với nhau cũng bắt đầu kiểm tra con cái của mình thì phát hiện có vài vết muổi cắn, hiện tại cũng đã đến giờ cơm, mấy người liền không chơi nữa, dọn dẹp một chút rồi về nhà.Miêu Lan Chi lúc này mới nhớ tới, nên ăn cơm rồi. Bà không quên cho bọn nhỏ ăn xong mới đi ra, nhưng chính mình ngược lại đã quên ăn cơm.Những người lớn lên trong thời kỳ khó khăn về cơ bản đều tin rằng cơm là sắt thép, mặc kệ phát sinh chuyện lớn gì, chỉ cần có điều kiện, thì phải ăn cơm, ăn cơm mới có sức, mới có thể giải quyết phiền toái.Nhưng hiện tại bà chỉ có thể đợi Văn Tịnh về đây đã.Thế nhưng Văn Tịnh đi hơn hai mươi phút đồng hồ cũng không thấy trở về."Thật là, vừa rồi đã đi ngang qua một cái tiệm thuốc nhìn không thấy sao?" Miêu Lan Chi lầm bầm một câu.Đột nhiên, một người phụ nữ cầm giỏ đi tới: "Chị gái, muốn mua bánh bao không? Vừa ra nồi đấy, còn nóng hổi đây."Miêu Lan Chi cũng không thấy có gì kỳ lạ, trong công viên đều có mấy người bán hàng rong, không có gì ngạc nhiên khi hiện tại có bán chút đồ ăn, bà vận khí tốt, ở trong công viên nhỏ cũng có thể gặp một người.“Bánh nhân gì vậy?” Miêu Lan Chi hỏi."Vào mùa hè, có nhân rau đắng, giúp thanh nhiệt.” Người phụ nữ kia nói.Miêu Lan Chi nhìn bốn phía, không thấy những người bán hàng rong khác: "Được a, cho tôi 6 cái." Còn phải mua cho Văn Tịnh mấy cái."Được rồi!" Người phụ nữ lấy ra mấy cái bánh bao trắng trắng mập mập rất lớn, nhìn không tệ, ngửi hương vị cũng được.Miêu Lan Chi không kén chọn, nhân rau đắng cũng có thể ăn, lúc còn trẻ có vài năm, muốn ăn rau đắng cũng không dễ dàng đây này.Nhưng có lẽ là do nhiều năm không ăn rồi, sao bà lại cảm thấy đặc biệt đắng?Bất quá trên tinh thần không thể lãng phí, bà vẫn là đem hai cái bánh bao ăn hết.Sau đó, vừa quạt muỗi cho bọn nhỏ, vừa chờ Văn Tịnh trở về.Nhưng tay lại càng ngày càng vô lực, rất nhanh bà đã không nhấc lên nổi rồi, trước mắt cũng từng chút biến thành màu đen, Miêu Lan Chi thầm nghĩ không tốt, muốn gọi người lại phát hiện không gọi được nữa.Bà không cam lòng mà trừng mắt, ngã quỵ xuống phía trước. Mặc dù ngã quỵ rồi, tay bà cũng gắt gao mà nắm chặt xe đẩy.Chẳng mấy chốc, hai người đàn ông mang giỏ đi tới. Bọn hắn tay chân lanh lẹ mà đem Miêu Lan Chi đỡ lên, đặt ở trên mặt ghế, làm ra bộ dạng ngủ gà ngủ gật, sau đó đem Thúy Vi cùng Vân Phi ôm ra để trong giỏ rồi đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận