Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1422 - Giả Vờ Bệnh



Chương 1422 - Giả Vờ Bệnh



Chương 1422: Giả Vờ BệnhDiệp Thư cũng muốn đi."Không được, chị đi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn." Hoa Chiêu nói.Đến lúc đó nếu Diêu Khôn có biểu cảm không đúng, một câu không nói đúng, Diệp Thư lại tức giận.Nghe một loạt truy vấn vừa rồi của cô ấy, Hoa Chiêu cũng chịu không nổi.Nếu khiến Diêu Khôn phát điên thật sự không đáng.Diệp Thư vẫn không hiểu vì sao mình đi chuyện lại phức tạp hơn, nhưng Hoa Chiêu không cho đi, cô ấy cũng không đi nữa.Hoa Chiêu cũng không gọi cho bệnh viện, cùng Diêu Khôn đến khách sạn Hữu Nghị, trực tiếp gõ cửa phòng Tạ Liên Na.Tạ Liên Na mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu da mở cửa.Bộ đồ ngủ hai mảnh, bên trong là một dây đeo, bên ngoài có một chiếc áo khoác.Có thể công cũng có thể thủ.Mặc áo khoác là có tri thức hiểu lễ nghĩa, cởi áo khoác ra là gợi cảm mê người.Hơn nữa lớp áo khoác của cô ta không được buộc lại, tùy thời có thể chiến đấu."Diêu tổng, cuối cùng anh cũng tới rồi." Tạ Liên Na tựa vào cửa yếu ớt nói.Một bên áo khoác hờ hững, sắp lộ ra bờ vai mỏng manh.Diêu Khôn liền nghĩ về chuyện lúc nãy.Nếu không có cuộc trò chuyện trước đó, hắn cũng sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Tạ Liên Na không biết đang bị bệnh gì, làm sao còn có thể để ý đến ngoại hình như thế nào, hiện tại ngoại hình của cô ta cũng không phải là không thích hợp, mọi chuyện đều là ngoài ý muốn.Nhưng bây giờ hắn đã biết, sự bất ngờ và trùng hợp ngẫu nhiên này trong quá khứ đã xảy ra quá nhiều lần."Diêu tổng... Tôi..."Tạ Liên Na híp mắt, bộ dạng khiến người ta thương xót.Hoa Chiêu đột nhiên xuất hiện trước Diêu Khôn."Tạ tổng bị bệnh sao? Tình cờ, tôi là bác sĩ, để tôi xem cho cô." Hoa Chiêu trực tiếp chen vào cửa, kéo Tạ Liên Na trở lại giường.Tạ Liên Na choáng váng.Vừa rồi quá kích động, cô ta không quan sát xung quanh, không nhìn thấy Hoa Chiêu.Nhưng... Biểu hiện vừa rồi cũng không có gì khác thường.Tạ Liên Na tiếp tục yếu ớt nằm trên giường, hơi có chút kinh ngạc hỏi: "Cô là bác sĩ sao?""Đúng vậy." Hoa Chiêu đặt tay lên cổ tay cô ta, bắt mạch cho cô ta.Tạ Liên Na sửng sốt, cô ta không biết đó là đang làm gì.Cô là người trong nước nhưng được sinh ra ở M, từ thế hệ của ông nội đã đi đến M.Mặc dù cô ta nói tiếng Trung rất tốt, văn hóa trong nước cũng hiểu, nhưng cả gia đình đã dần dần bị Tây hóa.Y học cổ truyền là một thứ không được khoa học chứng nhận, đã gây tranh cãi trong khu phố Tàu vậy nên cô ta chưa bao giờ tiếp xúc với nó.Từ nhỏ đến lớn cô ta đều gặp bác sĩ tây y, cha cô ta cũng là một bác sĩ tây y hơn nữa còn chống lại đông y, cực kỳ hoài nghi, khinh bỉ và không tín nhiệm.Cho nên Tạ Liên Na không biết bắt mạch."Hôm nay trở về cô có ăn gì không?" Hoa Chiêu hỏi."Không có." Tạ Liên Na nói."Cô đau ở đâu? Đau như thế nào?” Hoa Chiêu hỏi.Tạ Liên Na lập tức hối hận, cô ta nên nói mình đã ăn chút gì đó.Nhưng bây giờ thay đổi lời nói thì sẽ có chút cố tình."Đau ở chỗ này, đau như bị khoan vậy." Tạ Liên Na ấn bụng nói.Cơ thể con người quá phức tạp, chỉ cần cô ta nói đau, bác sĩ không thể kiểm tra ra thì đó là vấn đề của bác sĩ."Nơi này là tuyến tụy, nếu rất đau thì sẽ xảy ra vấn đề lớn." Hoa Chiêu nói: "Đi thôi, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”Nói xong cô nháy mắt với Diêu Khôn, cô đã chắc chắn cơ thể Tạ Liên Na rất khỏe mạnh, một chút bệnh cũng không có, quả nhiên là đang giả bệnh.Diêu Khôn lập tức có chút xấu hổ.Tuy rằng hắn không có gì với Tạ Liên Na, nhưng bộ dạng này của Tạ Liên Na rõ ràng là có ý đồ với hắn.Mà lúc trước một chút hắn cũng không phát hiện, còn nói cười với cô ta, bị Diệp Thư bắt gặp rất nhiều lần.Chẳng trách Diệp Thư lại tức giận như vậy, thì ra không phải là cố tình gây sự mà hắn đáng bị như vậy!Diêu Khôn ra ngoài gõ cửa phòng bên cạnh, ở đây có hai trợ lý của Tạ Liên Na."Tạ tổng bị bệnh, các người đến bệnh viện với cô ấy." Diêu Khôn nói.Tạ Liên Na choáng váng, buột miệng nói: "Vậy còn anh thì sao?”"Tôi không phải bác sĩ, cũng không giúp được gì, tôi sẽ không đi, tôi về nhà với Diệp Thư và bọn trẻ." Diêu Khôn mặt không cảm xúc nói: "Cô yên tâm, y thuật ở đây rất tốt, khẳng định có thể chữa khỏi bệnh của cô.”Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà rời đi.Tạ Liên Na cứng đờ trên giường, chớp chớp mắt hỏi Hoa Chiêu: "Hắn bị sao vậy? Lúc trước cãi nhau với Diệp phu nhân sao? Sau mỗi lần cãi nhau với Diệp phu nhân, tâm trạng của anh ấy sẽ rất không tốt.”Hoa Chiêu cười cười: "Không phải vì cãi nhau mà do cô gọi điện thoại không đúng lúc, vợ chồng người ta mới cưới, đang làm chuyện nên làm, đột nhiên bị cô cắt ngang, đương nhiên tức giận.”Khuôn mặt của Tạ Liên Na tối sầm lại.Hoa Chiêu mặc kệ, kéo cô ta đến bệnh viện.Tạ Liên Na tránh đi, thay lại quần áo, mới cùng cô ra ngoài.Bệnh này cũng không phải giả bộ cho mình Diêu Khôn xem, Diêu Khôn không nhìn ra nhưng Hoa Chiêu có thể thấy rõ.Nhưng cô ta để bụng như lúc nãy nữa.Chỉ đặt tay lên bụng không buông, nhíu mày để bày tỏ sự đau đớn.Cái gì mà suy yếu, cái gì mà chớp mắt, đã ko còn.Dù sao cô ta đã mắc bệnh đau bụng một cách kỳ lạ, không đủ tư cách đảm nhận chức vụ giám đốc Châu Á!Hoa Chiêu đưa cô ta đến bệnh viện "Hài Hòa".Vì có hai trợ lý tóc vàng mắt xanh đi theo nên bác sĩ cấp cứu rất nghiêm túc gọi bác sĩ trưởng ca trực đến kiểm tra.Tất nhiên không phát hiện ra gì.Tạ Liên Na từ chối chụp CT, thậm chí từ chối lấy máu, nói rằng mình bị chóng mặt.Như vậy tây y sẽ bất lực rồi.Bác sĩ trưởng ca trực biết Hoa Chiêu, trực tiếp hỏi cô: "Bác sĩ Hoa, cô ấy bị sao vậy? Viêm ruột thừa? Mang thai ngoài tử cung? Vỡ Progesteron*?"(*Progesterone là một hormone được tiết ra chủ yếu ở nửa sau chu kỳ kinh nguyệt, là một trong những loại hormone kích thích và điều hòa nhiều chức năng của cơ thể. Progesterone được sản xuất từ buồng trứng, ngoài ra còn ở nhau thai (trong giai đoạn mang thai) và tuyến thương thận, giữ vai trò quan trọng trong chu kỳ kinh nguyệt và duy trì thai kỳ.)Tây y ở trong nước đã không giống với lúc trước, đặc biệt là ở thời đại này, trong những năm đầu tiên theo quy định mỗi năm phải dành hai hoặc ba tháng để học trung y.Khi nói đến kê đơn thuốc, đó là sự kết hợp giữa đông y và tây y.Hoa Chiêu đi theo ông Tôn đến bệnh viện này tham gia vài ca bệnh đặc biệt, lại có thuật châm cứu, những bác sĩ đã gặp sẽ nhớ mãi không quên.Trên thực tế, bác sĩ trực rất ngạc nhiên khi thấy Hoa Chiêu đưa bệnh nhân đến.Nếu có gì bất thường, cô có thể tự mình nhìn ra, trừ khi người này cần phải phẫu thuật bụng.Hoa Chiêu trịnh trọng gật đầu: “Tôi nghi ngờ cô ấy có vấn đề nghiêm trọng, tốt nhất nên làm phẫu thuật để kiểm tra…”Tạ Liên Na choáng váng cuối cùng cũng tỉnh táo và hét lên với bác sĩ trực: "Anh mới là người mang thai ngoài tử cung! Anh mới là người bị vỡ progesterone! Tôi ... bị viêm ruột thừa!""Vậy chúng ta cần lập tức phẫu thuật, đau như vậy nhất định là viêm ruột thừa cấp tính, chậm trễ có thể nguy hiểm đến tính mạng."Lập tức chỉ đạo bác sĩ bên cạnh: "Mau chuẩn bị cho vào phòng phẫu thuật.""Tôi! tôi nói là viêm ruột thừa anh liền coi đó là viêm ruột thừa? Anh không có bất kỳ phán đoán nào sao? Anh là bác sĩ lang băm!" Tạ Liên Na hét lên."Bụng đau dữ dội. Tôi không thể phân biệt được chỗ đau. Rất có thể là viêm ruột thừa, thủng mủ, hoặc thai ngoài tử cung bị vỡ, hoặc vỡ progesteron. Bất kể là gì, tôi cũng phải phẫu thuật để xem xét."Bác sĩ trực ban rất có y đức, bị gọi là lang băm cũng không tức giận, nói với bác sĩ kia: "Thời gian là sinh mệnh, mau nhanh lên."Tối nay hắn là chủ tịch của bệnh viện, những gì hắn nói chính là thánh chỉ.Một bác sĩ khác vội vàng cho chuẩn bị phòng mổ, một nhóm y tá đẩy giường mổ tới, nhấc Tạ Liên Na lên giường, sau đó đưa vào phòng mổ.Tạ Liên Na sắp sụp đổ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận