Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1445 - Chó cùng dứt dậu.



Chương 1445 - Chó cùng dứt dậu.



Chương 1445: Chó cùng dứt dậu.Cả nhà họ Chu như chết lặng.Có chuyện gì xảy ra với con chó này thế?Kiếp trước bọn họ là kẻ thù nên kiếp này nó tới báo thù có đúng không?Làm sao mà nó biết đồ được giấu ở đây?Không còn thời gian để nghĩ tới mấy vấn đề này nữa rồi, anh em nhà họ Chu nhấc chân lên hung ác đá vào người Đại Hắc.Đại Hắc oan ức kêu lên một tiếng.Hoa Chiêu liếc mắt nhìn nó một cái.Đại Hắc rụt cổ cụp đuôi nhanh như chớp quay đầu chạy ra ngoài sân.Có người tức quá muốn đuổi theo."Khoan đã." Tề Phi Hồng lên tiếng.Mấy người cảnh sát ngay lập tức chặn cửa lại."Các người hiện tại đều là nghi phạm, dẫn bọn hắn đi." Tề Phi Hồng nóiNếu có chứng cứ chứng minh những lời Lưu Đại Cần nói là sự thật, thì tội mà những người nhà họ Chu gây ra rất nghiêm trọng.Cưỡng hiếp, bắt cóc, chỉ với hai tội danh này thôi đã đủ để kết án tử hình."Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi! Chúng tôi không biết tại sao mấy thứ này lại có ở đó, tất cả, tất cả là tại con chó kia tự mình bỏ vào đó! Đúng! Nhất định là do con chó kia tha vào! Nếu không làm sao mà nó lấy ra được?" Đầu óc Chu Tùng xoay chuyển không chậm.Nhưng chỉ là phí công vô ích, cảnh sát lập tức rút còng tay.Đột nhiên, một người đàn ông đứng trong đám người cuống quýt bỏ chạy, chẳng mấy chốc đã chạy ra đến ngoài cổng.Tề Phi Hồng cười lạnh một tiếng, lao tới.Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, đối phương vừa mới chạy ra ngoài cửa, đã bị hắn ấn xuống đất."Chạy đi!" Người đàn ông quay đầu nóng nảy liều mạng hét về phía các anh trai.Một đám đàn ông đang đứng đực người ra, sau khi được nhắc nhở lập tức điên cuồng tản ra bỏ chạy.Tức khắc bốn năm người cảnh sát không còn đủ dùng nữa, không thể đuổi kịp bọn họ."Đừng chạy! Chạy cái gì mà chạy! Chúng ta vô tội cơ mà!" Chu Tùng tức điên người, còn lão Bát quá không kiên nhẫn rồi.Bọn họ không chạy thì còn có thể không sao, không phải chỉ tìm được mỗi sợi dây thừng thôi à? Tìm được rồi thì thế nào? Đúng là dây thừng nhà bọn họ thì làm sao? Dùng dây thừng giết heo cũng phạm pháp à?Lưu Đại Cần nói bọn họ dùng sợi dây thừng này trói cô ta thì đúng như thế à? Dây thừng mở miệng ra làm chứng cho cô ta à?Còn có cả chai xì dầu, nhà ai mà không có xì dầu? Nhà ai mà không có khăn lau?Chai xì dầu đó biết nói chuyện à? Nói nó là của nhà quả phụ Chu? Nói nó bị Lưu Đại Cần cầm?Hay là cái khăn lau kia có thể nói? Nói nó bị bọn hắn dùng để bịt miệng Lưu Đại Cần?Bọn hắn thích nhét đồ vào trong hốc thì làm sao chứ!Không chạy thì không sao.Chạy mới xảy ra việc lớn.Nhưng cho dù Chu Tùng kêu gọi đầu hàng cũng vô dụng, mọi người bị lão Bát quát, nếu chuyện này bị phát hiện hậu quả vô cùng nghiêm trọng, trong thời đại nghiêm trị này, rất có thể sẽ mất mạng.Không một ai muốn chết.Đằng sau còn có người truy đuổi, tất cả mọi người đã bắt đầu chạy, bây giờ muốn dừng lại cũng đã muộn.Chạy đi.Trong nháy mắt, sáu bảy người đàn ông đã trèo lên tường.Thân thủ những cảnh sát khác không bằng Tề Phi Hồng, chỉ có hai người trong số họ bắt được anh em nhà họ Chu, còn lại vẫn không thể khống chế được, mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ đã chạy thoát.Tề Phi Hồng điên tiết, sau khi còng người trong tay vào cửa, hắn lại đi bắt những người khác.Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm thấy hai người ngay ngoài bờ tường.Rõ ràng là bức tường này không cao, nhưng sau khi bọn hắn nhảy xuống, lại ngã không đứng dậy nổi.Trong lòng hai người đàn ông này tức muốn chết, ai lại ném một đống đinh ra đất vậy chứ! Đâm hết vào chân và đùi của bọn hắn.Như thế này còn chạy kiểu gì nữa? Đau chết mất thôi!Tề Phi Hồng vui vẻ gọi người bắt hai tên kia lại, rồi lại đi bắt những người khác.Những người nhảy khỏi tường khác đều gặp kết cục giống như vậy, chẳng biết ai đã rải một vòng đinh ra khắp sân sau nhà họ Chu.Đây rõ ràng là có người cố ý trả thù, tất cả đinh rải ra đất, đầu nhọn đều hướng lên trên, mấy người đàn ông nhảy từ trên tường xuống sẽ lập tức gặp nạn.Tề Phi Hồng sau khi đi kiểm tra một vòng đã quay lại, hỏi Hoa Chiêu: "Là người của cô làm?"Hôm qua hắn nhìn thấy Hoa Chiêu dẫn theo mấy người vệ sĩ, nhưng bây giờ lại không nhìn thấy bọn họ đâu.Cô có người, có động cơ và năng lực để làm mấy chuyện này."Không, sao có thể chứ." Hoa Chiêu mỉm cười phủ nhận.Dĩ nhiên là cô nói người làm.Chó cùng dứt dậu!Chỉ cần hôm nay tìm được bằng chứng xác thực, nhà bọn hắn nhất định sẽ bị bắt. Nếu bọn họ không cảnh giác, khả năng bọn chúng chạy trốn rất cao, cho nên nhất định phải đề phòng.Nhưng cô không thể thừa nhận được, nếu không sẽ phải bồi thường tiền thuốc men.Tề Phi Hồng gật đầu: "Đúng đúng, chuyện này nhất định không phải do cô làm.""Đi, đưa bọn hắn đến bệnh viện trước đi." Tề Phi Hồng nhìn một đám đàn ông đau đớn kêu gào, nhếch miệng cười.Có người chân bị cái đinh dài mười mấy cm đâm vào chân, cái chân này còn giữ lại được à?Thật tàn nhẫn."Không cần phải đến bệnh viện, tôi chính là bác sĩ. Để tôi giúp bọn hắn rút đinh ra, sau đó có thể đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra luôn." Hoa Chiêu nói."Được." Tề Phi Hồng vẫn gật đầu như cũ.Vốn đây cũng chỉ là quy trình, hiện tại vừa vặn tiết kiệm được thời gian thì càng tốt.Hoa Chiêu lấy ra một bộ sơ cứu đơn giản từ trong ba lô, bao gồm thuốc khử trùng, băng gạc và nhíp.Tề Phi Hồng lắc đầu, đã chuẩn bị tốt như vậy rồi còn nói không phải do mình làm.Người con dâu này của nhà họ Diệp quả nhiên đủ tàn độc.Hắn mắc chứng sợ lỗ nên không dám nhìn mấy bàn chân chi chít lỗ kia.Hắn phái người quay về sở yêu cầu lấy xe lăn để lát nữa đẩy những người này về. Lúc quay đầu lại thì thấy còn sót lại người đàn ông duy nhất còn nguyên vẹn, Chu Tùng.Chu Tùng mặt mũi cứng đờ, đang sững sờ.Bên phía Hoa Chiêu chỉ vài phút thôi đã xử lý xong.Cô chỉ chịu trách nhiệm dùng nhíp nhổ đinh ra, và rắc một ít bột để cầm máu. Mấy việc như băng bó thì để cho cảnh sát làm là được.Sau khi xong việc, Hoa Chiêu khử trùng bằng khăn ướt tự chế, rồi đi đến bên cạnh Tề Phi Hồng, hỏi hắn: "Làm sao có thể chứng minh cái dây thừng kia dùng để trói Lưu Đại Cần?"Cô vừa hỏi đến vấn đề này, cái mặt gỗ của Chu Tùng có phản ứng, tò mò nhìn cô, cô cũng biết là tìm thấy dây thừng cũng vô dụng à?Tề Phi Hồng cũng nhíu chặt mày, không hiểu sao Hoa Chiêu lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn đáp: "Tôi thấy trên dây thừng có vết máu người vẫn còn mới, lúc về cần phải mang đi xét nghiệm một chút."Chu Tùng vẫn bất động, vệt máu người? Là lúc mổ lợn không cẩn thận bị dính vào!Nếu không trùng nhóm máu, thì đó có thể là máu của những người khác trong nhà! Dù sao người trong nhà cũng nhiều, nhóm máu gì mà chả có.Hoa Chiêu cười nói: "Tôi nghe nói bây giờ kỹ thuật DNA đã được dùng trong quá trình điều tra tội phạm, hơn nữa còn được tiếp nhận làm chứng cứ. Anh có biết về DNA không?"Cô hỏi Tề Phi Hồng.Tề Phi Hồng gật đầu, mấy tháng trước hắn mới biết có phương pháp điều tra tội phạm tiến tiến như vậy, lập tức giật nảy mình!Trong mấy tháng qua, rất nhiều vụ án cũ đã được phá."Để tôi nói cho ông biết DNA là gì!" Hoa Chiêu nói với Chu Tùng.Lời cô nói vô cùng dễ hiểu, rõ ràng, mạch lạc, Chu Tùng nghe xong sắc mặt trắng bệch.Ông ta nghe hiểu.Hiện tại có loại kỹ thuật có thể chứng mình vết máu trên sợi dây thừng đó là của Lưu Đại Cần.Đợi đã, ngày hôm qua Lưu Đại Cần để lại vệt máu lên đó? Cô ta bị thương? Vết máu trên đó hẳn phải là của Mạnh Cường mới đúng chứ!Hoa Chiêu tiếp tục hỏi Tề Phi Hồng: "Trên chai xì dầu kia nhất định có dấu vân tay của quả phụ chu và Đại Cần, điều này có thể chứng mình Đại Cần quả thật bị Chu quả phụ lừa tới đây."Khăn lau kia cũng có nước bọt của Đại Cần, cái này cũng có thể mang đi xét nghiệm DNA, con bé không thể tự nhét mấy đồ này vào miệng mình được chứ nhỉ?""Mấy chứng cứ này cộng lại, Chu Tùng, các người chạy không thoát đâu." Hoa Chiêu nói.Nội tâm của Chu Tùng sụp đổ, mọi người choáng váng.Tiếng kêu rên thảm thiết trong sân nhà họ Chu không biết đã ngừng từ lúc nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận