Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 142 - Không Được Khóc.



Chương 142 - Không Được Khóc.



Chương 142: Không Được Khóc.Cô vậy mà lại nói anh ta "Cút" ...Cái chữ này so Diệp Thư đá anh ta đánh anh ta lại khiến anh ta đau hơn, anh ta cảm giác tôn nghiêm của mình bị cô hung hăng giẫm trên mặt đất chà xát.Khổng Kiệt bật khỏi mặt đất, mở cửa và lao ra ngoài.Diệp Thư nhanh chóng đi theo ... cô phải đến nhà cô cô trông cửa! Khi Khổng Kiệt đưa Khổng Ni đi, ai biết được họ có khóa cửa không?"Chị, chị!" Hoa Chiêu hô: "Lễ vật của anh ta!"Ah đúng!Diệp Thư lập tức quay trở về, thu lại lễ vật Khổng Kiệt mang đến, sau đó đuổi theo.Lưu Nguyệt Quế... Bà cũng không kịp ngăn lại."Ai nha, hai người các ngươi nha, lại thêm phiền!" Bà tức giận nói."Không có chuyện gì nữa, Thím hai, thím không biết giữa vợ chồng đánh là thương mắng là yêu sao? Chung quy lại không cãi nhau cũng không phải là chuyện tốt, đánh một trận càng ồn ào, lại càng hòa thuận." Hoa Chiêu nói ra."Ai nha!" Lưu Nguyệt Quế đỏ mặt xấu hổ: "Cháu nghe lời bậy bạ này ở đâu vậy? Về sau không thể lại nói ra! Cái gì thương, yêu đấy..Để cho tiểu Thâm đánh cháu một trận xem cháu có giám không?""Cháu không làm." Diệp Thâm nói xong, kéo Hoa Chiêu vào nhà đóng cửa.Lưu Nguyệt Quế chỉ có thể đứng ở cửa ra vào thở dài, sau đó thu thập đi phòng bếp.Trong phòng, Hoa Chiêu lại nhìn Diệp Thâm, nghiêm túc nói: "Về sau chúng ta có vấn đề gì, chỉ cho phép nói chuyện, không được động thủ! Anh nếu dám đánh em một cái, em… em sẽ mang con rời nhà trốn đi! Cho anh…."Nửa câu cuối cùng trước đôi mắt sắc bén của Diệp Thâm lập tức không thốt ra được nữa.Vào lúc đó, cô dường như thực sự cảm nhận được luồng sát khí trên mặt mình.Cô cũng biết vấn đề nằm ở đâu."Chỉ đùa một chút nha, anh còn tưởng thật ~" Hoa Chiêu đong đưa cánh tay của anh chịu thua rồi.“Sau này không được phép nói đùa như thế này!” Diệp Thâm vẻ mặt ngưng trọng nói."Điều kiện tiên quyết là anh không được đánh em!" Cái nắm đấm thép kia, nện một phát, rất đau ah! Khổng Kiệt mạnh mẽ như bị đánh đều nhe răng trợn mắt, đến lượt cô chỉ có khóc."Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ không đánh em." Diệp Thâm nói ra. Đoán chừng cũng đánh không lại. Nếu anh có thể đánh thắng, liền không có hai đứa bé trong bụng cô rồi.Hoa Chiêu theo tầm mắt của anh cũng nhớ tới lúc trước. . . Nhớ tới khí lực của chính mình."Đúng rồi, về sau anh hãy dạy em công phu nha!" Hoa Chiêu nói ra.Trời ban thần lực, không thể lãng phí!Vừa rồi Diệp Thư ở bên trong đánh Khổng Kiệt binh binh, cô nghe thật đã ghiền.Hồi nhỏ cô gái nào không có ước mơ làm nữ hiệp? Cô cũng muốn có công phu thật tốt.Tiếc là kiếp trước cô vừa đi học vừa đi làm, cô đã đăng ký học võ, học được mấy tháng thì không có thời gian đi nữa, cô đã bỏ thời gian rảnh rỗi để đi các lớp học văn hóa.Đời này có một có sẵn sư phụ ở trước mắt, cô nhất định không thể bỏ qua cơ hội trời cho!Diệp Thâm thở dài, dạy võ cho cô, về sau càng đánh không lại rồi…Anh gật gật đầu: "Đợi em sinh con xong sẽ dạy."Anh nếu đánh không lại, trên đời này không có mấy người có thể đánh thắng được rồi, vậy thì thật không thể tốt hơn. Vậy thì anh sẽ không phải lo lắng về sự an toàn của cô mọi lúc."Anh sẽ rất nghiêm khắc đấy." Diệp Thâm chọc chọc khuôn mặt của cô: "Đến lúc đó không được khóc."Hoa Chiêu sờ lên bụng, tự tin nói: "Đến lúc đó đều là mẹ trẻ con rồi, sao còn không biết xấu hổ mà khóc ~ "......Khổng Kiệt trực tiếp đi đến nhà Diệp Phương, ở đây anh ta đã tới một lần, sẽ không thể quên đường đượcCòn chưa vào nhà, anh ta đã nghe thấy trong phòng náo nhiệt.Âm thanh TV được bật rất lớn, nhưng không lớn bằng giọng của Khổng Ni, cô ta đang tranh cãi với ai đó.Và nghe giọng nói, người cãi nhau với cô ta hóa ra là một vài đứa trẻ.Bốn hoặc năm đứa trẻ la hét, tranh giành chiếc TV với cô ta.Lý do là cô ta muốn xem phim truyền hình trong khi bọn chúng muốn xem phim hoạt hình.Đột nhiên, "Bành" mà một tiếng vang thật lớn, sau đó là âm thanh va chạm.Căn phòng yên lặng trong giây lát.Khổng Kiệt trong nội tâm run lên, một bước nhảy lên lên đài giai đẩy cửa ra.Một cái TV vỡ vụn trên mặt đất."Làm sao vậy, làm sao vậy?"Hàng xóm trên gác chạy ra hỏi thăm.Nhưng chuyện gì xảy ra, trong lòng ai cũng đoán được.Mấy đứa con gấu nhà họ Triệu cuối cùng cũng gặp rắc rối!Còn khiêu khích Diệp Phương, người không dễ chọc, lần này có trò hay để xem rồi ~Rốt cục cũng có thể trả lại cho bọn hắn một hành lang yên tĩnh.Nhà Diệp Phương từ khi Khổng Ni đến rồi, liền làm ầm ĩ chết rồi.Khổng Ni này vừa ngốc vừa xấu, ngày nào cũng rủ lũ nhóc đầu gấu nhà họ Triệu đến nhà Diệp Phương ăn uống, rồi làm loạn, cuối cùng đợi Diệp Thư trở về sẽ dọn dẹp.Tuy nhiên không ăn của bọn hắn, không uống của bọn hắn đấy, bọn hắn không đau lòng, nhưng là mấy người mỗi ngày đều muốn cướp TV, quá ồn ào!Bây giờ thì tốt rồi, TV rốt cục bị bọn hắn tiễn về tây thiên, về sau có thể an tĩnh.Khổng Ni nhìn lên thì thấy anh trai mình đang đứng ở cửa, cô ta đột nhiên hét lên như tìm thấy tâm phúc: "Anh! Chúng đã đẩy TV xuống đất!"Anh trai cả nhà họ Triệu lập tức hét lên: "Không phải chúng ta! Cô ta đã đẩy ngã nó! Bọn trẻ chúng tôi, sao có sức mạnh như vậy!"Ngay khi nó nháy mắt, lũ trẻ đã lao về phía cửa.Khổng Kiệt không có ngăn cản bọn hắn, mấy người nhanh như chớp chạy về nhà.Khổng Kiệt nhìn trong phòng nhà Diệp Phương, một đống bừa bộn, còn giống như một bãi chiến trường chưa được quét dọn, khác hẳn với lúc trước anh ta đến thăm.Lần trước lúc đến trong phòng sáng sủa sạch sẽ, sạch sẽ đấy, Diệp Phương chính là một người chịu khó thích sạch sẽ."Đây đều là em làm hay sao?" Khổng Kiệt không thể tin được mà hỏi thăm.Em gái sống trong nhà anh ta, nhưng mỗi khi anh ta về nhà, ngôi nhà rất sạch sẽ ..."Không phải là em làm! Đều là mấy đứa nhóc đầu gấu kia làm cho đấy!" Khổng Ni chỉ vào phía sau anh ta hô: "Anh tại sao lại để cho bọn hắn chạy! Em đi tìm bọn hắn tính sổ!"Khổng Ni xông lại, gạt Khổng Kiệt ra, đông đông đông mà hướng dưới lầu xông xuống.Hàng xóm xung quanh run sợ."Tôi nói cô gái, hãy nhẹ nhàng!""Chỗ chúng ta là một tòa nhà cũ, đừng để sụp đổ mất!"“Đến nhà họ Triệu, nhà họ Triệu sẽ không thừa nhận đâu.” Có người thì thào nói.“Ba ba ba!” Khổng Ni đập mạnh vào cửa nhà họ Triệu, nhưng không có ai ra mở cửa."Đừng giả vờ! Có người lớn trong nhà! Mau ra ngoài!" Khổng Ni hét lên. Vừa ăn tối xong, cả nhà họ Triệu đều có mặt ở nhà.“Tôi sẽ đập cửa nếu còn không mở nữa!” Ba ba ba, Khổng Ni đập mạnh vào cửa, và bụi trên tường bị cô ta làm rung lên.Cánh cửa nhà họ Triệu cuối cùng cũng mở ra, vợ nhà họ Triệu khoanh tay đứng trong nhà hét lớn: "Cô làm gì vậy? Phá dỡ nhà!"“Con bà đập vỡ TV của Diệp gia, mau bồi thường đi!” Khổng Ni hét lên.Ăn uống cái gì cũng không thành vấn đề, cô của Diệp Thư sẽ không quan tâm đến cô ta, Diệp Thư sẽ dọn dẹp nếu nhà cửa bừa bộn, nhưng TV lại là một vấn đề lớn, hơn nữa TV của Diệp Phương còn là TV màu!Nghe nói hơn một ngàn một cái! Có tiền còn không nhất định sẽ mua được.Đây là một vấn đề lớn!"Phi!" Con dâu nhà họ Triệu đột nhiên nhổ cho cô ta một ngụm: "Con tôi nói, rõ ràng là cô cố ý đập phá! Cô cố ý làm chuyện xấu cho nhà họ Diệp, lại còn để đứa nhỏ nhận tội!"Khổng Ni lớn như vậy, từ khi anh trai đi lính, cô ta đã không bị bắt nạt nữa, mấy năm bắt nạt người khác, bây giờ làm sao có thể chịu được loại bất công này, cô lập tức lao về phía con dâu họ Triệu.Trong phòng lập tức vang lên kêu thảm thiết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận