Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 847 - Sao Cô Lại Ở Chỗ Này.



Chương 847 - Sao Cô Lại Ở Chỗ Này.



Chương 847: Sao Cô Lại Ở Chỗ Này.Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới, trước kia cô đã bán cho Hạ Kiến Ninh mấy cây nhân sâm, có lẽ chút năng lượng này là những nhân sâm kia, cô oan uổng cho người ta rồi hả?Dù sao, chuyện náo loạn của Biên gia này, chỉ là cấp độ thấp lại buồn cười, thực tế một chút tổn thương đều không có, chỉ đem chính mình trở thành trò cười.Chuyện này không giống như bút tích của Hạ Kiến Ninh trong truyền thuyết, dù là thủ đoạn của Hạ Lan Lan cũng cao cấp hơn nhiều.Hạ Kiến Ninh não thiếu oxy mới có thể bày ra trận này.Nhưng năng lượng cô cảm ứng được xác thực cực kỳ yếu ớt, là loại năng lượng mà nhân sâm 20 năm nên có, hơn nữa hình như đã bị gia công rồi, năng lượng bị chia làm vô số phần, chồng chất cùng một chỗ.Mà loại trước kia cô bán cho Hạ Kiến Ninh, ít nhất cũng là 70 năm, không giống.Hoa Chiêu lo lắng, cho ô tô đi về phía trước một chút, rời khỏi khu vực vườn đào, sau đó cô xuống xe, đứng ở dưới một thân cây.Tay phải đặt lên thân cây, vài giây sau cô liền thấy được Hạ Kiến Ninh.Lý Mộc cầm một chai thuốc, nhẹ nhàng giao cho hắn: "Ăn chút a, dù sao cũng đã làm. . ."Hạ Kiến Ninh trầm mặc mà nhìn chằm chằm vào cái chai: "Tôi nuốt không trôi."May mà người ngoài không biết Biên Mỹ Quyên là con cờ của hắn, bằng không thì hiện tại bị cười cũng không phải là người Biên gia, mà là hắn!Nhưng mặc dù người ngoài không biết, hắn tự mình biết ah!Hắn hiện tại không muốn uống thuốc, hắn nuối không trôi, hắn vừa nghĩ đã muốn thổ huyết.Lý Mộc có chút xấu hổ: "Việc này trách tôi, không nghe lời anh lời nói. Nhưng ai bảo Hoa Chiêu không bán nhân sâm cho anh, thân thể của anh, nếu không bồi bổ, vậy những cố gắng mấy năm trước sẽ uổng phí rồi."Có những nhân sâm đã ăn trước kia, thân thể Hạ Kiến Ninh thoạt nhìn giống như người bình thường rồi, thậm chí so với người bình thường còn đỡ hơn một ít, hắn có thể làm việc cường độ cao rồi.Đương nhiên chủ yếu vẫn là lao động trí óc, nhưng đây cũng là chuyện mà trước kia không thể tưởng tượng được rồi.Lý Mộc đột nhiên tò mò hỏi: "Tôi thật sự không đoán được, anh dùng cô ta làm gì? Không phải là vì mua nhân sâm sao?"Hắn cảm thấy kỳ thật dùng Biên Mỹ Quyên mua nhân sâm rất tốt, cũng là kế sách hay.Nhưng hiển nhiên Hạ Kiến Ninh không nghĩ như vậy đấy, bằng không thì thuốc này hắn đã sớm ăn hết.Hạ Kiến Ninh lắc cái chai: "Dùng cô ta? Anh xem bộ dạng ngu xuẩn kia của cô ta, chỉ xứng với nhân sâm 20 năm đấy, hơn nữa chỉ có một cây này."Hắn đột nhiên cười, hết sức trào phúng: "Anh nhìn những chuyện ngu xuẩn mà cô ta đã làm kia. . ."Nói đến đây hắn đột nhiên ngừng, thật sự là những chuyện kia một chuyện so với một chuyện càng thêm ngu xuẩn, hắn cũng không biết nên nói về chuyện nào trước tiên.Nói cô ta chẳng phân biệt được hiện thực mà tự cao tự đại?Nói cô ta dám cho Hoa Chiêu xem sắc mặt?Nói cô ta mua thuốc giả đem ông nội mình độc chết rồi hả?Nói cô ta trước tiên không biết trấn an mọi người, bảo vệ mình, ngược lại lại đến trước mặt Hoa Chiêu tự tìm đường chết?"Được rồi, không phải cô ta ngu xuẩn, là tôi ngu xuẩn." Vẻ mặt Hạ Kiến Ninh như ăn phải con ruồi.Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chọn được một quân cờ ngu xuẩn như vậy, lại đi một nước cờ dở.Lý Mộc ngẫm lại những tin đồn nghe được hai ngày này, cũng im lặng."Bất quá cô ta có một điểm không tệ, kín miệng, đến bây giờ cũng không nói ra anh.""Tôi không sợ cô ta nói." Hạ Kiến Ninh đem chai thuốc đẩy qua một bên: "Tôi là người vô tội đấy, tôi cũng là người bị hại."Ồ? Hai mắt Hạ Kiến Ninh đột nhiên sáng ngời, quân cờ này kỳ thật còn chưa dùng đã bị phế đi, vậy cũng không tính là bại lộ.Hắn thật sự là người vô tội đấy."Anh nói ngày mai tôi nói chuyện thẳng thắn với Hoa Chiêu, cô ấy có thể cho tôi sắc mặt tốt hay không? Giữ tôi lại ăn bữa cơm?" Hạ Kiến Ninh lần đầu tiên thấy không tự tin như vậy, vậy mà hỏi Lý Mộc đáp án.Lý Mộc có chút kinh ngạc và nghi hoặc, lại nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: "Đoán chừng không thể.""Vì cái gì?" Hạ Kiến Ninh khiêm tốn thỉnh giáo."Theo tôi nghĩ, nhìn một người không vừa mắt không cần lý do, tôi cảm thấy Hoa Chiêu có lẽ thấy anh không vừa mắt." Lý Mộc nói.Có thể kiếm được rất nhiều tiền còn không muốn kiếm, đây là không vừa mắt tới trình độ nào rồi hả?Nhưng vì mặt mũi của Hạ Kiến Ninh mà suy nghĩ, hắn bỏ thêm "có lẽ".Hạ Kiến Ninh trừng hắn hai giây, cúi đầu tiếp tục nhìn chai thuốc.Lý Mộc lại hỏi: "Đến cùng anh định làm như thế nào? Cho dù anh đem chai thuốc này uống hết, cũng chỉ có thể duy trì một năm, một năm sau thì sao? Anh đã nghĩ ra cách để đả động được Hoa Chiêu chưa?""Nghĩ tới." Hạ Kiến Ninh nói.Lý Mộc lập tức hiếu kỳ: "Là gì vậy?""Nhưng hiện tại cần đả động không phải Hoa Chiêu, mà là Diệp Danh." Hạ Kiến Ninh nói.Nụ cười của Lý Mộc lập tức cứng lại ở trên mặt: "Diệp Danh kia thực sự nhìn anh không vừa mắt, làm sao bây giờ?"Hạ Kiến Ninh nhìn hắn cười nhẹ một cái, không nói gì.Chuyện cơ mật, hắn không nói ra miệng, dù là ở nơi cực kỳ an toàn.Hoa Chiêu đợi cả buổi cũng không đợi được câu tiếp theo, nhìn Lý Mộc rời khỏi vườn đào, cô cũng chỉ có thể rời đi.Bất quá tối nay cũng không tính là không có thu hoạch, ít nhất cũng đã biết nhân sâm kia đi nơi nào, quả nhiên ở trong tay Hạ Kiến Ninh.Mà Biên gia bên kia cũng không có âm mưu gì, Biên Mỹ Quyên vốn khả năng có, nhưng hiện tại cũng không có.Chỉ là Hạ Kiến Ninh, lại muốn làm ra trò gì?Ngày hôm sau, Hoa Chiêu tìm đến đơn vị Diệp Danh: "Anh lần trước nói, định bán nhân sâm cho Hạ Kiến Ninh, đàm phán thế nào rồi?""Hắn không đủ thành ý, anh xem lại một chút." Diệp Danh nói.Nói cách khác, còn chưa có lấy đủ của Hạ Kiến Ninh.Hai người bọn họ đánh cờ, cô cũng không nhúng tay vào nữa.Phát hiện đêm qua, cô cũng không nói cho anh cả nghe.Không dễ giải thích.Những "Người tài ba dị sĩ" kia có khả năng giúp cô đào bảo, cũng không thể lại giúp cô nghe trộm góc tường a?Bất quá cô cũng không đến đây vì chuyện này."Em định ngày mai sẽ đi." Hoa Chiêu nói ra."Nhanh như vậy? Không phải định qua mồng mười mới đi?""Em muốn đi sớm một chút." Rời xa phiền toái.Hiện tại cô không có tâm tư cùng Hạ Kiến Ninh so chiêu, cô chỉ muốn đi tìm Diệp Thâm, nói cho anh ấy biết tin tức tốt.Thấy ánh sáng trong mắt cô, Diệp Danh không hỏi nữa."Anh đi nghe ngóng chuyến bay." Anh nói ra.Hoa Chiêu tới tìm anh là vì chuyện vé máy bay.Hiện tại xuất ngoại cũng không thể bay được ngay. Hiện tại phải cách vài ngày, thậm chí hơn mười ngày, một hai tháng mới có chuyến bay bình thường đi ra ngoài.Vốn định qua mồng mười đi, cũng là đi phía nam, qua cửa khẩu, bay từ Hồng Không, như vậy sẽ nhanh hơn đợi máy bay ở thủ đô.Nhưng ở thủ đô cũng không phải là không có máy bay xuất ngoại, chỉ có điều không mở cho bên ngoài mà thôi.Ngày mai vừa vặn có một nhóm đến hỏi anh, có thể dành ra mấy gế. Dù điểm đến khác nhau nhưng đi ra ngoài lại chuyển máy bay cũng thuận tiện.Diệp Danh rất có năng lực đấy, ngày hôm sau Hoa Chiêu đã an vị trên máy bay đi ra ngoài.Nhưng chưa đến vài phút sau, cô liền cười không nổi rồi.Hạ Kiến Ninh ngồi xuống bên cạnh cô, kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn vô: "Sao cô lại ở chỗ này?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận