Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 687 - Bánh Sủi Cảo Hoa Gia.



Chương 687 - Bánh Sủi Cảo Hoa Gia.



Chương 687: Bánh Sủi Cảo Hoa Gia.California bất kể là kinh tế hay là nông nghiệp lúc này đều rất phát triển, miệng người cũng nhiều.Đặc biệt là thành phố nơi Hoa Chiêu ở hiện nay có các trường đại học tốt, kinh tế ngày càng phát triển.Khu phố buôn bán bên ngoài trường học tuy không phải là trung tâm kinh tế của thành phố nhưng quy mô cũng không nhỏ, có đủ loại siêu thị, trung tâm mua sắm, nhà hàng ăn uống.Hoa Chiêu thậm chí đã nhìn thấy 2 nhà hàng Trung Quốc.Vào thời điểm này, có rất nhiều người nhập cư sớm từ nước ngoài, có thể được bắt đầu từ thế kỷ trước.Diệp Thư thấy được chữ Hán quen thuộc, cho dù là phồn thể đấy, cũng kích động chết mất."Ở đây thậm chí có người châu Á mở được tiệm cơm?" Cô ấy rất kinh ngạc."Chúng ta đi nếm thử?" Cô ấy nói xong cũng có chút hối hận, bọn họ không có nhiều tiền nữa. . ."Đi, đi nếm thử." Hoa Chiêu lại kéo cô ấy tiến vào.Nhà hàng không lớn, chỉ có 10 cái bàn nhỏ, bây giờ là giờ cơm, vậy mà đều đã kín chỗ.Ông chủ là một cặp vợ chồng trung niên, chạy bàn cũng là một anh trai da vàng, không biết là thân thích hay là thuê đấy.Hoa Chiêu đảo qua một vòng, rồi nhìn các món ăn.Cơm rang trộn salad, sốt cà chua, mì xào, gà viên trong súp đặc, thêm một số thứ nữa mà cô không thể hình dung được, chẳng ra cái gì cả.Diệp Thư nhìn thấy khóe miệng liền run rẩy, ngửi được trong không khí nhàn nhạt mùi kem chua chua, không khỏi có chút nhúc nhích muốn xoay người.Hoa Chiêu đã sớm lĩnh giáo qua, cười cùng ông chủ hỏi thăm món ăn nổi tiếng của quán, và gọi hai món khác nhau.Diệp Thư cố nén ăn xong."Ăn ngon không?" Ra khỏi tiệm cơm, Hoa Chiêu hỏi."Không thể ăn." Diệp Thư nhếch miệng nói ra.Những người đã quen ăn đồ ăn Trung Quốc chính thống, đã quen ăn đồ Hoa Chiêu nấu, bây giờ lại để cho cô ấy ăn mấy món này, cô ấy không nhổ ra cũng không tệ rồi."Nhưng kỳ thật cũng không khó ăn, chẳng qua là chị ăn không quen mà thôi." Hoa Chiêu bình luận.Bằng không thì trong tiệm cũng sẽ không có nhiều người đến ăn như vậy, đương nhiên hầu hết đều là người ngoại quốc, người gốc châu Á đoán chừng không có mấy người thích ăn.Hai người lại đến một quán khác, quán này bán rau xào.Đồ ăn bưng lên, trông cũng giống như thế, nhưng bắt đầu ăn lại thấy vị rất khác, cũng có chút chẳng ra cái hương vị gì cả.Hơn nữa cửa tiệm này khá vắng khách, 10 bàn lớn chỉ ngồi một nửa.Diệp Thư đột nhiên không có chút lòng tin nào: "Chúng ta muốn mở tiệm, cũng mở loại này sao? Chị sẽ không làm ah! Em biết?”"Không biết." Hoa Chiêu trung thực lắc đầu.Cô biết làm rất nhiều món, nhưng loại này thực không biết."Vậy làm sao bây giờ? Làm đồ ăn chính thống? Được không?" Diệp Thư hỏi.Vừa rồi cô ấy nhịn không được mà cùng ông chủ hàn huyên trò chuyện, biết rõ ông ta đã tới California 10 năm, liền hỏi ông ấy vì sao lại làm thành cái khẩu vị này.Cô ấy không tin ông chủ hơn 40 tuổi chưa từng ăn qua đồ ăn chính thống trong nước.Kết quả ông chủ nói cho cô ấy biết, ông ta cũng là bất đắc dĩ, ngay từ đầu ông ta cũng muốn mở nhà hàng đồ ăn Trung Quốc chính thống đấy, kết quả người địa phương không chấp nhận, chỉ khi ông ta thêm đường và tương cà vào thì công việc kinh doanh mới tốt lên.Nghe vậy Diệp Thư cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi."Thử xem a, người khác không được, không có nghĩa là chúng ta không được." Hoa Chiêu nói ra.Hoa Chiêu tin tưởng, mỹ thực thật sự là chẳng phân biệt biên giới đấy, sẽ được tất cả mọi người tán thành.Mà cô, am hiểu nhất là làm món ăn trở thành mỹ thực!"Được rồi." Nhìn vẻ mặt tự tin của Hoa Chiêu, nghĩ đến tay nghề của con bé, Diệp Thư cũng tự tin rồi.Hai người dạo quanh con phố chính và thấy một cửa hàng tạp hóa đang chuyển nhượng.Vị trí không được tốt lắm, cuối phố, quán không lớn lắm, mấy chục mét vuông, trừ phòng bếp ra, chỉ có thể bày 5 bàn lớn.Diệp Thư có chút mất hứng.Chỉ có 5 bàn là quá chậm trễ việc kiếm tiền rồi!Hoa Chiêu lại cùng ông chủ hơn 50 tuổi dăm ba câu đã xác định tốt tiền thuê.Diệp Thư nghe không hiểu tiếng anh, nhưng cô ấy vừa đi dạo từ trong ra ngoài xong, Hoa Chiêu đã viết xong hợp đồng mà cô xem không hiểu, sau đó đưa tiền cho ông chủ rồi.Diệp Thư ngốc nguyên tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm."Tình hình thế nào?"Thẳng đến khi ông chủ vui vẻ mà khuân đồ lên xe, Diệp Thư cũng không kịp phản ứng.“Ông ấy kinh doanh cửa hàng tạp hóa ở đây đã 30 năm, nhưng cách đây không lâu có một siêu thị lớn mở bên cạnh, công việc làm ăn không suôn sẻ nên ông ấy định đi du lịch để thư giãn.” Hoa Chiêu nói: "Và căn nhà này thuộc về ông ấy. Tài sản riêng, ông ấy có thể xử lý nó.""Chị không hỏi em cái này! Chị nói là, chúng ta tại sao phải thuê ở đây? Ở đây nhỏ như vậy, thích hợp làm quán cơm sao?" Diệp Thư im lặng nói.Hoa Chiêu thần bí cười cười: "Đương nhiên thích hợp rồi."Diệp Thư nhìn biểu cảm của cô, lập tức không im lặng rồi.Ông chủ hành động rất nhanh, ngày hôm đó đã dọn sạch cửa hàng, đồng thời cũng đồng ý yêu cầu của Hoa Chiêu giúp cô làm thủ tục mở tiệm đồ ăn.Khi có mấy tên cò mồi địa phương, mọi chuyện đều rất dễ xử lý, sau vài ngày đã hoàn thành thủ tục.Đương nhiên, đây là bởi vì Hoa Chiêu cũng đưa đầy đủ phí vất vả.Mà lúc này cửa hàng đã hoàn tất lắp đặt thiết bị cơ bản, dọn dẹp, lau chùi và mua đồ dùng nhà bếp, bộ đồ nấu ăn và một vài món đồ nội thất.Cộng với nhiều loại nguyên liệu.Cuối cùng trong tay Hoa Chiêu chỉ còn lại mấy trăm đô tiền mặt.Diệp Thư đã muốn khóc."Nếu cửa tiệm này không kiếm được tiền, chúng ta chỉ có thể thu dọn đồ đạc và về nhà, 10.000 đô la Mỹ cho chuyến du lịch 10 ngày đến đất nước Mỹ?"Đặc biệt khi cô ấy quay đầu lại thì thấy cửa hàng “to như vậy”, rộng hơn chục mét vuông bây giờ chỉ là một gian bếp, không có cái bàn nào cả.Mờ mịt lại bất lực.Đây là tiệm cơm sao?Hoa Chiêu cười ha ha: "Nhanh lên. Chuẩn bị làm việc, chị sắp không còn thời gian để khóc."Cô không định cho khách hàng dùng bữa tại chỗ, cô đã mua đủ hộp cơm trưa và chỉ nhận đồ ăn mang về.Ăn tại chỗ ngược lại sẽ giới hạn sự phát triển của cô.Nhưng loại hình thức buôn bán này hiện tại hầu như không có, dù sao Diệp Thư cũng chưa từng thấy qua, chưa từng nghe qua, nên không có lòng tin.Cô ấy thở dài, hai tay bắt đầu động, nhận mệnh mà băm nhân bánh.Dao phay ở trong tay cô ấy chém ra tàn ảnh.Bên cạnh Lưu Minh cùng Chu Binh cũng như thế, ba người phụ trách băm nhân bánh, Hoa Chiêu phụ trách nhào bột, sau đó mọi người cùng nhau gói bánh.Hai bảo mẫu ở trong khu vực đã được sửa sang lại chăm sóc bọn nhỏ, thỉnh thoảng sẽ tới giúp một chút.Bọn họ sẽ bán sủi cảo.Sủi cảo chính thống.Có 3 loại, bánh sủi cảo, sủi cảo hấp, sủi cảo chiên.Cộng thêm thịt kho sở trường của Hoa Chiêu. Lúc này không phải là nội tạng rồi, lúc này là thịt nguyên chất đấy.Nội tạng..., quá khiêu chiến thần kinh của người bản địa rồi.Hơn nữa cô cũng không có ý định tập trung bán thịt kho, giá thịt quá rõ ràng, không dễ kiếm tiền. . .Mỗi ngày cô chỉ làm một nồi, định dùng mùi thơm của nó hấp dẫn khách hàng tới.Hương thơm của sủi cảo cũng sợ ngõ nhỏ sâu khách sẽ không biết tới, chỗ này có vị trí ở cuối phố, cần mùi thơm hơn, để hấp dẫn người tới.Mà sủi cảo làm không được điểm ấy, chỉ có thể dựa vào thịt kho.Vì thế Hoa Chiêu bỏ xuống "Vốn gốc", các loại đồ gia vị đều là loại đã được tối ưu hóa đấy.Cho nên vừa mở nồi, tất cả mọi người đều say mê rồi.Người xung quanh lập tức bị hấp dẫn tới.Mùi thơm bay rất xa, người tới cũng rất nhiều.Thịt kho bị cắt thành khối nhỏ, đựng ở trong hộp cơm, 2 lượng gồm súp và thịt mang đi giá vốn bán ra 40 cent, rất rẻ.Mà thịt kho cùng bánh sủi cảo là phối hợp tuyệt vời đấy, muốn mua thịt kho, phải mua một hộp bánh sủi cảo.1 hộp 10 cái bánh sủi cảo, 1 đô-la, không rẻ không đắt.Vì vậy, bất cứ ai đến đây đều sẵn sàng thử.Kết quả một lần nếm thử này đã lọt hố rồi."Bánh sủi cảo Hoa gia " cứ yên lặng như vậy đấy, không có pháo cùng hoa tươi, "Nóng sốt" mà khai trương rồi.6 người làm tất bật từ sáng đến tối, món thịt kho tàu nhanh chóng được bán hết nhưng việc kinh doanh bánh sủi cảo vẫn phất lên như diều gặp gió.Khi đến gần còn ngửi thấy mùi thơm của bánh sủi cảo khiến người ta muốn dừng lại.Bữa tối còn không chấm dứt, trời còn chưa tối, nguyên liệu chuẩn bị đã bán hết sạch.Trong sự tiếc nuối và hỏi thăm của mọi người, Hoa Chiêu kiên quyết mà đóng cửa hàng.Nghe nói ở đây buổi tối không yên ổn, không nên đi ra ngoài.Mấy người vội vàng về nhà, mặc dù ai cũng không nhấc nổi tay, nhưng ai cũng còn chút sức lực cuối cùng để đếm tiền.



Bạn cần đăng nhập để bình luận