Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 817 - Lá Gan Phải Lớn Hơn Một Chút.



Chương 817 - Lá Gan Phải Lớn Hơn Một Chút.



Chương 817: Lá Gan Phải Lớn Hơn Một Chút."Khả năng em phải thất vọng rồi, Hứa Tri Minh có lẽ đã sớm nghĩ đến, không có biểu hiện gì." Diệp Danh nói ra: "Bất quá ông ấy nói sẽ khuyên nhủ Hứa Khiết đổi công tác.""Đoán chừng anh cả cũng phải thất vọng rồi." Hoa Chiêu nói: "Ngày hôm qua lúc trước khi đi cô ta vẫn không quên liếc anh, có thể thấy được còn chưa hết hi vọng đâu."Diệp Danh không để ý nói: "Cô ta có tâm tư anh không quản được, nhưng cô ta muốn lấy dư luận để uy hiếp anh là chuyện không thể rồi."Như vậy anh cũng coi như không biết!"Mẹ, đi ra ngoài chơi." Cẩm Văn đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, nghiêng cái đầu nhỏ nói với Hoa Chiêu.Đứa bé thật đáng yêu chỉ mới hơn 2 tuổi, Diệp Danh vừa thấy đã thích vô cùng."Bé ngoan, tới đây bác cả ôm một cái!" Anh giang hai tay cánh tay.Cẩm Văn ngoan ngoãn mà đi tới đứng ở trong ngực anh, ôm cổ anh.Thơm thơm mềm mềm, Diệp Danh lập tức cười tít mắt."Bé ngoan muốn đi chơi nơi nào? Bác cả đưa cháu đi!""Đi đến đất trồng rau." Cẩm Văn nói ra.Hiện ở bên ngoài băng thiên tuyết địa, một mảnh trắng xoá, nhưng ở trong nhà kính tất cả đều là màu xanh lá, đỏ vàng đủ loại đấy, các loại hoa quả hương thơm ngọt ngào, con bé rất thích.Diệp Danh cũng nhớ tới hôm nay anh đến đây còn một mục đích khác."Những loại rau quả này em trồng thật tốt! Là do hạt giống sao? Đào tạo ra giống mới sao?" Anh hỏi Hoa Chiêu."Bên trên muốn?" Hoa Chiêu hỏi."Có vài loại có thể đổi được ngoại tệ khá cần." Diệp Danh nói.Lúc này các giống rau quả trong nước, tất cả đều là giống cũ, về cơ bản nó được tối ưu hóa một cách tự nhiên từ các thế hệ trước,, so với các loại hạt giống tiên tiến ở nước ngoài căn bản không có ưu thế.Nếu xuất khẩu quả thực là chuyện cười.Nhưng hiện tại không giống với lúc trước, mấy loại rau quả Hoa Chiêu sản xuất đã cho anh thấy được hi vọng.Đương nhiên cũng không thể nói tất cả rau quả đều thích hợp để xuất khẩu đấy, hiện tại việc xuất khẩu cơ bản vẫn là vận chuyển bằng đường biển, mấy loại rau quả bình thường sẽ bị hư hỏng trên đường.Cho nên lần này anh không cần thành phẩm mà là hạt giống.“Em có thể đào tạo ra mấy loại hạt giống như hạt hướng dương em đưa cho Lý gia kia không? Loại chỉ có thể gây giống một đời?.” Diệp Danh hỏi.Nói như vậy, bọn hắn hoàn toàn có thể bán hạt giống, còn không sợ đối phương qua sông đoạn cầu.Hoa Chiêu không trả lời, mà hỏi: "Sau đó thì sao? Em đem hạt giống bán cho bên trên, sau đó bên trên lại bán đi? Vậy sao em không trực tiếp bán đi? Kiếm được chắc chắn nhiều hơn...."Những lời này tuy không khách khí, nhưng hoàn toàn hợp tình hợp lý.Diệp Danh cười đến có chút xấu hổ: "Bọn anh bây giờ nhu cầu ngoại tệ rất cấp bách, em cầm quá nhiều ngoại tệ cũng vô dụng. . . Chính giữa còn tồn tại chênh lệch giá, bọn anh có thể đưa những thứ khác để đền bù tổn thất, ví dụ như phòng ở, đất thổ địa. Không phải em muốn mở công ty bất động sản sao?""Thành giao!" Hoa Chiêu lập tức nói.Cô chỉ đợi những lời này!Lúc này trong mắt người trong nước thì ngoại tệ quý giá như vàng, nhưng trong mắt Hoa Chiêu nó cùng nhân dân tệ không có gì khác nhau, Diệp Danh nói đúng, ngoại tệ ở trong tay cô vô dụng.Cô lại không cần chúng để đi càn quét mấy cửa hàng Hoa kiều, mua chút chocolate, TV.Mà trong mắt người phía trên, nhà ở, đặc biệt là nhà ở vùng ngoại thành, ở mấy nơi khác cũng vô dụng, hoàn toàn không đáng tiền.Đây là giao dịch cả hai cùng có lợi."Đi, chúng ta đi chọn giống, anh muốn cái gì, em liền đào tạo cho anh giống đó." Hoa Chiêu thúc giục nói.Hai người, cộng thêm ba đứa bé cùng đến vùng đất thầu trồng rau vùng ngoại thành.Diệp Danh cũng là lần đầu tiên tới nơi này, thấy rau quả tràn đầy, anh cũng rất kinh ngạc cùng vui vẻ."Cái quy mô này của em có thể khuếch trương lớn hơn một chút rồi." Anh nói ra."Đúng vậy, cho nên em cần đất, ở đâu có đất phù hợp? Trước cứ cho em nhận thầu 1 vạn mẫu, 70 năm a." Hoa Chiêu nói.Diệp Danh. . . . ."Trở về anh sẽ thương lượng một chút." Anh không trực tiếp cự tuyệt.Năm 80, mặc dù mấy thôn xã nhỏ đã giao khoán sản xuất cho các hộ gia đình nhưng những nơi khác thì không. Đại khái đến năm 82 mới áp dụng giao khoán đến các hộ gia đình trên cả nước.Về phần chính sách nhận thầu đất, càng là chuyện chưa từng thấy.Nhưng kinh tế mở cửa rồi, Diệp Danh cảm thấy đây cũng không phải là chuyện không thể thảo luận đấy, hơn nữa còn rất dễ nói."Nhưng một vạn mẫu có phải là hơi nhiều không? Em trồng không đến a?" Diệp Danh nói."Em ở nước ngoài có mấy nông trường, vài vạn mẫu." Hoa Chiêu nói."Nhưng đó là sử dụng cơ giới." Diệp Danh nói."Cơ giới mà thôi, chuyển về đây là được." Hoa Chiêu nói."Được rồi. . ." Lý do này quá lợi hại và hợp lý, Diệp Danh cũng không tìm được lý do để bác bỏ.Tuy những máy móc tiên tiến kia còn phong tỏa với trong nước, không cho phép xuất khẩu, nhưng vấn đề này giao cho Diệp Thâm ah.Diệp Danh mang theo Thúy Vi cùng Cẩm Văn đi dạo mấy nhà kính, tìm kiếm giống phù hợp.Hoa Chiêu gọi Lý Nguyên đến, giải quyết những vấn đề gần đây hắn gặp phải.Lý Nguyên tuy cũng xuất thân trồng trọt, nhưng vẫn không thể chuyên nghiệp hơn Hoa Chiêu, có rất nhiều vấn đề không hiểu cần hỏi.Trả lời hết mấy vấn đề, Hoa Chiêu hỏi: "Anh cảm thấy, tối đa có thể quản lý bao nhiêu nhà kính?"Lý Nguyên nghĩ nghĩ, nói ra: "100 cái.""Quá ít, người trẻ tuổi, lá gan phải lớn hơn một chút, bước chân cũng phải lớn hơn một chút."Lý Nguyên: ". . . . Năng lực của tôi có hạn.""Anh phải thay đổi lối suy nghĩ, anh nên bồi dưỡng một ít người, bọn hắn không cần lợi hại như anh, bọn hắn mỗi người có thể quản lý 10 cái, 20 cái nhà kính là được, mà anh chỉ cần quản lý những người này, quy mô chẳng phải có thể lớn ra?""Cái này được!" Lý Nguyên lập tức gật đầu.Trước kia ở trong đội, hắn đã làm như vậy đấy. Trong đội, cũng là mấy trăm hơn một ngàn mẫu, hắn cũng không phải tự thân đi làm, thủ hạ có mấy chục người."Vậy anh tối đa có thể quản bao nhiêu người?" Hoa Chiêu hỏi."100 người." Lý Nguyên nói."Được, vậy thì xây dựng 1000 cái nhà kính." Hoa Chiêu nói.1000 cái nhà kính, cũng là 1000 mẫu đất.Đòi Diệp Danh 1 vạn mẫu, hoàn toàn là nói giỡn.Hiện tại cho cô một vạn mẫu, cô cũng không có người quản lý.Đợi Lý Nguyên lại phát triển hơn.Hoặc là đợi cô phát hiện thêm mấy người như Lý Nguyên nữa lại nói sau.Lý Nguyên hít vào một hơi, từ 40 cái nhà kính, thoáng cái biến thành 1000 cái, lá gan này thật ghê gớm, bước chân cũng thật dài!"Chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu đào tạo người đi thôi." Hoa Chiêu nói ra.Cô cảm thấy động tác của Diệp Danh sẽ rất nhanh, dù sao bên trên thật sự cần ngoại tệ, mà yêu cầu của cô cũng không phải quá phận.Nói là nhận thầu đất, cũng không phải không trả tiền."Mẹ, con nhớ cha." Vân Phi đột nhiên đi tới, ôm đùi Hoa Chiêu nhỏ giọng nói: "Chúng ta lúc nào đi gặp ba ba?"Thằng bé rất cảnh giác, lúc nói chuyện luôn coi chừng nhìn xung quanh. Toàn bộ nhà kính chỉ có hai người bọn họ, thằng bé mới dám hỏi ra miệng."Đợi qua năm a, chúng ta sẽ đi." Hoa Chiêu nói ra.Thật vất vả mới trở về, dù sao cũng phải qua năm lại đi, bằng không thì nhiều người trong nhà sẽ rất thất vọng.Vân Phi lay lay đầu ngón út, rất nhanh đã bước sang năm mới rồi, thằng bé lập tức toe toét cái miệng nhỏ nhắn.Hoa Chiêu sờ sờ bụng, cô còn chưa nói cho Diệp Thâm tin tức này đâu, cô ghét bỏ điện thoại luôn chập chờn đứt quãng ảnh hưởng đến chuyện vui muốn chia sẻ, cô muốn trực tiếp nói."Bà chủ, bên ngoài có người tìm." Một người công nhân đột nhiên đứng ở cửa ra vào nhìn quanh, hướng Hoa Chiêu hô."Để người đó đi tìm Lý Nguyên." Hoa Chiêu nhìn thoáng qua, thuận miệng nói.Chuyện nơi đây, toàn quyền giao cho Lý Nguyên xử lý."Người nọ nói không phải đến mua đồ đấy, là tới tìm cô." Người công nhân nói.Hoa Chiêu sững sờ, tìm cô? Tìm tới nơi này?Ai vậy?



Bạn cần đăng nhập để bình luận