Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1259 - Bắt Cái Gì?



Chương 1259 - Bắt Cái Gì?



Chương 1259: Bắt Cái Gì?Cuối cùng cũng đến ngày Tiểu Thận được bắt đồ."Chọn một cái mà con thích." Hoa Chiêu dạy thằng bé: "Chỉ có thể chọn một cái, thích nhất!”Loại câu đơn giản này, Tiểu Thận đã có thể nghe hiểu rồi.Thằng bé cúi đầu nhìn mấy thứ trên bàn, sau đó trực tiếp chạy về phía thanh đao cách xa hắn nhất trước mặt Diệp Thâm.Cậu bé một tuổi, đã có thể chạy. (*)Chẳng qua chướng ngại vật quá nhiều, lúc Tiểu Thận chạy đến trước mặt Diệp Thâm rốt cuộc ngã xuống, đặt mông ngồi trên hoa tươi Hoa Chiêu đặt lên, đưa tay bắt lấy thanh đao, vững vàng cầm lên.Tay phải hắn cầm vỏ đao, tay trái cầm chuôi đao, muốn rút ra.Diệp Thâm sợ tới mức nhanh tay lẹ mắt đè lại.Hoa Chiêu cũng vội vàng tới tách bàn tay nhỏ bé của thằng bé."Bảo bảo ngoan, cái này không thể chơi! Buông tay ra!""Mẹ cho phép lựa chọn! Thích nhất!" Tiểu Thận nắm chặt thanh đao, ba mẹ đến cũng không không có tác dụng, ngón tay út bởi vì dùng sức đã trắng bệch.Chỉ là không buông tay.Hoa Chiêu mồ hôi lạnh đã muốn nhỏ xuống: "Con thích nhất cái này?"“Dạ! Thích nhất!" Tiểu Thận ngửa mặt nhíu mày nhìn ba mẹ "không giữ lời gì hết!"Thằng nhóc ghét bỏ cha mẹ nói chuyện không giữ lời gì hết! Rõ ràng đã nói để cho nó chọn, lại không cho nó?Hoa Chiêu nhìn bộ dáng nhỏ nhắn tức giận cũng mềm mại đáng yêu này của thằng nhóc, lại nhìn thanh đao trên tay nó nhìn thế nào cũng mang theo sát khí, vô luận như thế nào cũng không thể đem hai người bọn chúng liên tưởng đến cùng một chỗ.Đây là tiểu bảo bối mềm mại đáng yêu của cô!Đây là vũ khí như hình với bóng của Diệp Thâm đã giết chết vô số người!Nó hấp dẫn thằng bé sao?Diệp Thâm lại đột nhiên bật cười: "Cho con cũng được, nhưng con không thể rút nó ra."“Tại sao?" Tiểu Thận mở to hai mắt hỏi.Đôi mắt mờ mịt hồn nhiên này giống y như Hoa Chiêu.Diệp Thâm cười dịu dàng hơn: "Bởi vì hiện tại nó có thể làm con bị thương, ba giúp con bảo quản trước, chờ khi nào con có thể đánh bại ba, ba sẽ trả lại cho con, được không?”Mọi người thương lượng tốt với thằng nhóc, nó cũng tốt tính.Tiểu Thận hào phóng gật đầu, cười với Diệp Thâm lộ ra mấy cái răng nhỏ, nói: "Được!”Một vòng người xung quanh lập tức liếc Diệp Thâm trắng mắt, vậy còn trả lại sao?Cái này thực sự chỉ lừa được trẻ nhỏ, đợi thằng bé lớn hơn 2 tuổi, sẽ không bị lừa nữa!Diệp Thâm vội vàng thu thanh đao trở về.Anh vừa rồi chẳng qua là ma xui quỷ khiến, muốn đặt nó lên, nên đã thả ra.Kết quả…Anh cũng không dám nghĩ đến đứa con trai út trắng ngần của anh vung vẩy nó sẽ xảy ra tình huống gì."Chọn đồ vật đoán tương lai ấy ư, chỉ là chơi đùa, chơi đùa." Hoa Chiêu tự an ủi mình, sau đó nói với mọi người: "Tốt rồi, chương trình giải trí chấm dứt, chúng ta ăn cơm thôi!"Nhưng cô đột nhiên tò mò, hỏi mọi người Diệp gia: "Anh Thâm khi còn bé đã bắt cái gì?”Diệp Danh đột nhiên bật cười: "Em đoán xem.”Hoa Chiêu nhìn đồ vật rực rỡ trên bàn, cái này cô thật sự đoán không ra, quá nhiều lựa chọn.Năm đó Diệp gia cũng không nghèo, đồ để lựa chọn chắc cũng không ít hơn bây giờ."Cũng bắt được một thanh đao?" Cô hỏi.Diệp Danh lắc đầu cười nói: "Hắn nắm lấy tiền!”Anh đột nhiên nhìn Hoa Chiêu và Diệp Thâm, ánh mắt quái dị: "Bất quá hình như thật sự rất chuẩn xác, so với múa đao bắn súng, hắn quả thật thích hợp kiếm tiền hơn!”Đây là điều mọi người chưa từng nghĩ tới trong quá khứ."Còn anh thì sao? Anh đã bắt được gì?” Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh."Ha ha ha, em đoán xem! Chắc em cũng không đoán được.” Diệp Danh cười nói.Cười thành như vậy, Hoa Chiêu cũng cảm thấy mình không đoán được, không có gì hài hước trên bàn này?"Bắt son phấn?" Cô đoán.Diệp Danh lập tức liếc cô: "Anh và Giả Bảo Ngọc giống nhau ở đâu sao?”Hắn đột nhiên nhớ tới đánh giá trước kia của Hoa Chiêu đối với hắn, yếu như gà, chẳng lẽ nhiều năm như vậy ấn tượng của con bé đối với hắn vẫn không thay đổi?Lẽ nào lại như vậy!"Hắc hắc" Hoa Chiêu lúng túng cười.Diệp Thâm ôm cô, nói: "Năm đó anh cả cầm một khẩu súng, súng thật.”Hoa Chiêu lập tức trừng mắt, anh cả tốt đấy, so với Tiểu Thận còn tàn nhẫn hơn! Bắn thẳng vào đó!Nhưng nếu nói lòng dạ độc ác, cô cảm thấy Diệp Danh tuyệt đối ở trên Diệp Thâm."Khụ, năm đó chị bắt cái gì?" Hoa Chiêu vội vàng hỏi Diệp Thư.“Ha ha ha!” Lúc này Diệp Thư tự mình bật cười: "Em đoán đi!”Còn bắt cô đoán, loại chuyện không có đầu mối này đoán thế nào.Diệp Thư cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói: "Chị bắt một cái bánh bao lớn! Ừm, đời này xem như ăn uống không lo, ha ha ha!”Khi còn bé mọi người ngược lại thỉnh thoảng nói về đề tài này, sau đó luôn cười nhạo cô ấy.Cô ấy cũng cảm thấy một cái bánh bao lớn rất mất mặt.Nhưng người đến tuổi trung niên thì phát hiện, bánh bao mới có lợi ích thực tế.Mấy năm nay tuy rằng cô ấy cũng khổ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng bị đói, cũng rất hạnh phúc.Hoa Chiêu mỉm cười nhìn mọi người, lần lượt hỏi mọi người khi còn bé đã bắt cái gì.Loại hạnh phúc này, cô không có.Khi còn bé cô nghèo, thiếu chút đã không có cơm ăn, còn chọn đồ cái gì, chọn cũng chỉ có thể là nắm cỏ, nắm một hạt đậu, đến bánh ngô cũng không có mà chọn."Ai da trời ơi, xong rồi!" Hoa Chiêu đột nhiên hét lên một tiếng, khiến mọi người giật nảy mình."Làm sao vậy?" Diệp Thâm vội vàng hỏi.Hoa Chiêu vẻ mặt đau khổ nói: "Em quên nói với mẹ chuyện sinh nhật thằng nhóc, lúc trước bà ấy hỏi em có tổ chức không, bà ấy muốn trở về, kết quả em nói với bà ấy không cần, không tổ chức."Hiện tại tuy rằng cũng không gọi là tổ chức, nhưng rốt cuộc cũng long trọng hơn một chút so với suy nghĩ trước kia của cô, lúc trước cô thật sự tính không làm, Diệp Thâm trở về thì một nhà sáu người bọn họ ăn một bữa cơm, Diệp Thâm không trở về thì chỉ có năm mẹ con họ, cộng thêm mẹ chồng nữa, ăn mì trường thọ là được.Hiện tại Diệp Chấn Quốc cũng tới, người Diêu gia cũng tới, ngay cả Diệp Thành cũng đã trở về!Ngoại trừ Diệp Đào có nhiệm vụ, Diệp An có công việc, dù sao người nhà họ Diệp cũng tới.Kết quả bà ngoại Trương Quế Lan không tới.Người khác không suy nghĩ gì, biết là cô không thông báo. Trương Quế Lan nhất định sẽ để ý, bởi vì cô không thông báo!"Chờ con! Món ăn cũng đã nguội!" Giọng của Trương Quế Lan đột nhiên xuất hiện ở cửa."Mẹ! Sao mẹ trở về rồi hả?" Hoa Chiêu vui mừng chạy tới, lấy lòng nhận lấy hành lý trong tay bà."May mắn thay, sáng nay mẹ đã gọi lại, chúc mừng sinh nhật cháu trai của mẹ! May mà người trả lời điện thoại không phải là con! Bằng không thật đúng là không về kịp.” Trương Quế Lan liếc mắt một cái.Sau khi bà biết xong lập tức vận dụng quan hệ mua vé máy bay bình thường gần đây, kết quả máy bay trễ, không đuổi kịp lễ chọn đồ của cháu ngoại bà, Trương Quế Lan tiếc nuối vô cùng.Nhưng bà thốt lên: "Dám bắt thanh đao? Cũng giống con khi còn nhỏ, lúc bé con đã bắt một hòn đá.”Hoa Chiêu… thanh đao cùng tảng đá chênh lệch rất nhiều được không!Bất quá khi còn bé cô cũng được chọn đồ vật đoán tương lai?Ừm, cũng giống như trong suy nghĩ của cô, chỉ là không bắt cỏ, lại bắt đá,Nhưng cũng may cô cũng có nghi thức này, chứng tỏ khi còn bé cô vẫn được cha mẹ yêu thương.Hoa Chiêu ôm Trương Quế Lan mỉm cười, sau đó mời mọi người vào ăn cơm.(* Chương trước tác giả còn viết tiểu Thận chưa biết đi, không biết có nhầm lẫn gì ko T.T)



Bạn cần đăng nhập để bình luận