Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1309 - Khám Phá Ra Không Gian.



Chương 1309 - Khám Phá Ra Không Gian.



Chương 1309: Khám Phá Ra Không Gian.Trên tay Hoa Chiêu đeo một chiếc vòng tay màu xanh lá cây, là món quà gặp mặt ban đầu của Miêu Phương, nói là bảo vật gia truyền.Chiếc vòng tay này vừa đến tay đã dính vào cô, cô làm thế nào cũng không tháo xuống được.Hơn nữa vòng tay này lại hấp thu năng lượng, cô cũng theo đó mà nhận.Cho nên Hoa Chiêu cũng không quan tâm nhiều nữa.Sau đó ở thành phố cảng tìm Tiểu Thận, vòng tay này hình như đã phát ra một nguồn năng lượng bao trùm tiền tài của Lý Hùng, sau đó đống đồ kia liền biến mất.Hoa Chiêu đã cho rằng mình có một cái vòng tay không gian, thế nhưng sau đó nó lại không có động tĩnh.Đến 'vừng ơi mở ra' cô cũng thử gọi rồi, nhưng nó không có phản ứng, chỉ có thể quên đi.Đây là lần thứ hai vòng tay này có động tĩnh.Hoa Chiêu nhanh chóng khom lưng đưa tay vào trong nước biển, nhặt lên một cái vỏ sò nhỏ trên bãi biển."Thu vào." Cô dùng ý niệm nói.Vỏ sò trong lòng bàn tay trong nháy mắt đã biến mất.Trái tim Hoa Chiêu đập thình thịch.Thực sự có thể!"Lấy ra." Cô lại dụng ý niệm nói.Vỏ sò nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay một lần nữa.Hoa Chiêu nhớ tới số vàng bạc của Lý Hùng lúc trước, dụng ý niệm nói: "Lấy ra một thỏi vàng nhỏ.”Trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một thỏi vàng nhỏ rực rỡ.Hoa Chiêu kích động nhảy dựng lên.Hoa Cường bên cạnh giật nảy mình."Bị cua cắn? Hoặc gặp sứa?” Hoa Cường lập tức khẩn trương hỏi.Bọn họ hiện tại đang ở bãi tắm ven biển, nhưng năm 82 người tới bờ biển không nhiều lắm, hơn nữa người đến Bằng Thành đều để làm việc, rất bận rộn, rất ít người ban ngày ở đây đi dạo, muốn đi dạo cũng là buổi tối đi dạo chợ đêm.Cách bọn họ mấy chục mét mới thưa thớt có mấy người.Gần đó chỉ có Hoa Cường và Lưu Minh Chu Bình.Hoa Chiêu đảo mắt, đưa tay đến trước mặt ông nội, nhỏ giọng nói: “Ông nội, cháu nhặt được bảo bối!"Được rồi, nhặt được một không gian lớn! Không phải là bảo vật vô giá sao!"Cái gì?" Hoa Cường hoài nghi mình nghe lầm, nhưng ông đã nhìn thấy thứ trong tay Hoa Chiêu."Ôi." Hoa Cường kinh ngạc hô lên một tiếng, lập tức khẩn trương nhìn trái nhìn phải, sau đó vội vàng đoạt lấy đồ trong tay cô nắm trong tay mình.Tay Hoa Chiêu nhỏ, tay ông to, có thể che lại hết thỏi vàng.“Không thể để cho người ta nhìn thấy!” Hoa Cường nhỏ giọng nói."Làm sao vậy? Đây là cháu nhặt được, không phải là ăn cắp.” Hoa Chiêu nói.Được rồi, kỳ thật cũng coi như trộm"Dù là nhặt, nhặt của rơi không rõ nguồn gốc cũng phải giao nộp." Hoa Cường nói.Hoa Chiêu…Vậy động tác này của ông ấy chính là không muốn giao rồi? Ha ha ha, ông nội thật đáng yêu!"Ừ ừ ừm, không nói không nói." Hoa Chiêu cười nói.Lưu Minh và Chu Binh bên cạnh kỳ thật đã nhìn thấy, lập tức hâm mộ vô cùng.Chị dâu có mệnh gì vậy? Đi dạo một chút ở bờ biển cũng có thể nhặt được vàng! Thoạt nhìn còn không nhỏ, ít nhất 100g, mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đó là vàng!Với giá vàng hiện tại, đây là hơn 2.000.“Cháu lại đi xem còn có nữa hay không!” Hoa Chiêu đi ra biển.Hoa Cường vội vàng ngăn cô lại: "Đừng đi, quá sâu rất nguy hiểm."“Không có việc gì, cháu chỉ đến vùng nước nông, không quá đầu gối." Hoa Chiêu nói.Lúc này Hoa Cường mới yên tâm.Hoa Chiêu đi vào biển, đưa tay vào trong nước mò mẫm, thỉnh thoảng có thể cầm lấy một nhánh tảo bẹ.Môi trường tự nhiên bây giờ rất tốt, nước trong vắt, cỏ tươi tốt.Huống chi, đây là cỏ nước Hoa Chiêu đã tối ưu hóa.Rất nhanh cô đã dò được chỗ mình giấu mấy rương hàng."Cất vào." Cô ra lệnh.Vòng trên tay nóng lên, nhẹ nhàng rung động một chút, sau đó không có phản ứng.Mấy cái rương đằng kia cũng không thiếu.Hoa Chiêu cảm thấy có lẽ do khoảng cách quá xa.Cũng nên như thế, bằng không thiên hạ này đều là của cô rồi, cô muốn lấy cái gì thì lấy cái đó.Hoa Chiêu lại sờ một hồi, không sờ được cái gì, liền muốn rời đi, lái xe dọc theo bờ biển một chút.Hoa Cường muốn đi theo: "Ông đi với cháu.” Xa xa bà thím Phạm Vân kia đang chạy tới đây.Ông Bạch đã đi nhưng bà ta vẫn cứ bám lấy ông, từ chối bà ta đi theo bà ta lại làm như không hiểu, cứ dán lại chỗ ông, phiền chết ông rồi.Hoa Cường giả vờ không nhìn thấy, bước chân vội vàng lên xe trên bờ."Này! Anh Hoa! Anh Hoa!”Mặc kệ Phạm Vân gọi thế nào cũng không có phản ứng.Hoa Chiêu ngược lại cười phất phất tay với bà ta, sau đó lên xe rời đi."Chúng ta đi câu cá dã ngoại." Hoa Chiêu tìm một lý do cho hành động của mình.Cô nói dừng lại ở đâu sẽ dừng ở đó, sau đó xuống xe để câu cá.Hàng lậu vốn giao dịch ở vùng biển nông, có vài người lúc nhận hàng, thậm chí không cần dùng thuyền, đối phương lái thuyền rất gần, người nhận hàng đứng trên bãi cát vớt là được.Hiện tại ngược lại thuận tiện cho Hoa Chiêu thu hoạch.Một đống rương hàng rất gần cô.Cô đã thử nghiệm, trong vòng 10 mét, nếu có một cái gì đó được kết nối với các đối tượng, chẳng hạn như tảo bẹ, cỏ nước với hộp, cô có thể thu vào được.Vượt quá 10 mét là không thể.Tuy nhiên, vậy là đủ!Thu hết chỗ rương hàng, cô liền lấy cớ không câu được cá muốn đổi chỗ khác.Hoa Cường cười ha hả, không sao cả, cháu gái nói đi đâu thì đi đó.Trong một ngày, Hoa Chiêu đã đi một vòng đường ven biển Bằng Thành, hồi một nửa rương hàng.Buổi tối về nhà, Hoa Chiêu hưng phấn đến mắt thường cũng có thể thấy được.Trương Quế Lan lập tức kích động hỏi: "Làm sao vậy? Có rồi sao?”Hoa Chiêu dừng một chút, sờ sờ bụng: “Có lẽ vẫn chưa có."Dù sao cô cũng không cảm thấy.Trương Quế Lan tính toán, còn chưa đến ngày dự đoán, chỉ có thể kiên nhẫn chờ một chút.Hoa Chiêu trở về phòng vội vàng rửa mặt một chút, rồi trốn vào trong chăn, thật sự không có chỗ trốn, khóa phòng vệ sinh căn bản không phòng được Diệp Thâm.Nhìn thấy cô trong chăn, mới có thể hoàn hoãn anh một chút, như vậy anh sẽ đi vào nhà vệ sinh trước.Hoa Chiêu ôm một cái chăn, cuộn thành hình người, sau đó dùng chăn che mình và chăn lại, nhắm mắt, trong lòng lẩm bẩm: "Đi vào!”Đột nhiên, một loại cảm giác không thể nói nên lời xuất hiện trên người, lạnh lẽo, tê dại, đầu choáng váng, lại mở mắt ra, trước mắt đã thay đổi.Cô xuất hiện trong một không gian rộng lớn.Không gian sáng như ban ngày, nhưng không chói mắt.Không có núi và sông, không có nhà cửa đồng ruộng, như những gì cô đã tưởng tượng.Chỉ có sự trống rỗng cực lớn.Mặt đất màu trắng, bằng phẳng như mặt nước, bầu trời sương mù mờ mịt, nhìn không ra độ cao, xung quanh trống không.Hàng ngàn rương hàng mà cô thu thập được đặt trước mặt cô.Vốn cảm thấy rất nhiều đồ, nhưng so với không gian khổng lồ này, quả thực nhỏ bé không đáng nhắc tới.Hoa Chiêu hưng phấn nhảy tại chỗ vài cái, bây giờ nếu cô đi làm vận tải chuyển hàng, chính là một vốn vạn lợi.Đáng tiếc, không thể đi.Nhưng không sao, không gian có rất nhiều chỗ tốt, về sau những thứ không thể cho người khác thấy cũng có chỗ để cất.Hơn nữa an toàn cá nhân cũng nâng cao mấy cấp bậc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận