Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 410 - Cô Không Muốn Chết.



Chương 410 - Cô Không Muốn Chết.



Chương 410: Cô Không Muốn Chết.Nằm trên giường là một người phụ nữ tiều tụy, tóc rối tung ở trên mặt, nhìn không ra bộ dáng, chỉ có thể nhìn đến xương gò má cao cao.Trong miệng người phụ nữ bị nhét một cái khăn lau tối đen như mực, trên người bị ga giường bao lấy, bên ngoài ga giường là tấm vải rộng, đem cả người cô ấy đều trói ở trên giường.Cô ấy không thể động, không thể hét lên, hiển nhiên cũng không thể ăn uống, cho nên trong phòng có mùi nặng như vậy.Hoặc nói, đây không phải là mùi của vật bài tiết vật, là mùi của thi thể?Lưu Xuân Yến toàn thân run rẩy, nhưng không thể nhúc nhích đôi chân, ngay cả ánh mắt cũng không dời đi nơi khác được, cô sợ hãi đến choáng váng.Đã lớn như vậy, co cũng chưa từng thấy qua chuyện đáng sợ như vậy!Thi thể không đáng sợ, đáng sợ chính là, đó là một thi thể bị trói trên giường…Mưu sát!Đột nhiên, "Thi thể" mở mắt.Ánh mắt kia ngăm đen yên lặng, so với người chết còn đáng sợ hơn.Lưu Xuân Yến dọa đến NGAO một tiếng ngồi phịch xuống dưới đất.Từ Mai cũng thật bất ngờ, hoá ra là người ngoài? Cô cho rằng lại là người Phùng gia vào đây xem cô chết hay chưa.Là người ngoài ah…Đôi mắt lặng lẽ chợt bừng lên một tia sáng đáng kinh ngạc.Từ Mai bắt đầu giãy dụa.Đầu của cô còn có thể cử động, cô phát ra âm thanh ô ô.Không phải người chết, cũng không phải xác chết vùng dậy, là còn chưa chết!Lưu Xuân Yến thoáng cái đã có khí lực, từ trên mặt đất đứng lên, cũng không để ý trong phòng bẩn thối, bổ nhào qua lôi ra cái khăn lau trong miệng cô ấy.Khoảng cách gần như vậy cô rốt cuộc cũng xác định đây quả thật là Từ Mai, nhưng cô thiếu chút nữa cũng không nhận ra được.Cô từng gặp Từ Mai, không phải rất đẹp, nhưng tuyệt đối không khó nhìn, chỉ là hiện tại người phụ nữ này…Cô không dám nhìn cô ấy một lần nữa."Cô làm sao vậy? Có sao không?" Lưu Xuân Yến hỏi."Cứu tôi…" Từ Mai thanh âm khàn nói. Cô không muốn chết.Vô luận đã xảy ra chuyện gì, cô đều không muốn chết!"Tốt, tôi cứu cô, cứu cô…" Lưu Xuân Yến thò tay cởi băng dính trên người Từ Mai, thế nhưng mà mấy cái này đã thắt chặt lại, cô không mở được.Dưới lầu lại đột nhiên truyền đến tiếng nói, là người vừa rồi gọi bà Phùng cùng đi mua thịt, ở đằng kia hùng hùng hổ hổ nói là thịt bán xong rồi, các bà không có đến lượt."Không may rồi, cô họ của tôi quay trở lại rồi!" Lưu Xuân Yến hoảng sợ lên tiếng.Hiện tại đầu óc cô chuyển thật nhanh, cô sợ gặp phải bà Phùng, bọn hắn đã dám giết người…Kết quả bị nếu bị bà ta bắt gặp, có thể đến cô cũng muốn giết?Cô sợ hãi."Cô đi, đi tìm…Diệp Thư, cứu tôi." Từ Mai đột nhiên lên tiếng.Lưu Xuân Yến hai mắt sáng ngời, lập tức đáp: "Được!"Cô trước tiên có thể giả vờ cái gì cũng không biết, rời khỏi đây, sau đó tìm người tới cứu người! Như vậy cô liền an toàn.Lưu Xuân Yến năm nay mới chỉ có 19 tuổi, coi như là người can đảm cẩn trọng đấy, cô trước khi rời đi, còn quay đầu lại đem cái khăn lau kia lại nhét vào trong miệng Từ Mai."Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm người cứu cô!" Cô nói xong liền chạy ra ngoài.Gia giáo của nhà cô, không cho phép cô đối với chuyện như vậy làm như không thấy!Cô chạy về trên ghế sa lon ngồi xuống, thở hổn hển mấy hơi thở, lại uống vài ngụm nước, mới cảm giác được nhịp tim đập dịu xuống.Nhưng vẫn là đông đông đông mà đấm vào màng nhĩ của cô.Bà Phùng mở cửa tiến vào, thấy Lưu Xuân Yến vẫn đang ngồi ở trên ghế ngồi, vui vẻ mà xem tivi, phi thường hài lòng.Nhưng là nét mặt của bà ta cũng không tốt, không có mua được thịt.Những người này đều thèm thịt đến điên rồi! Nghe nói một con heo 10 phút đồng hồ liền bán xong rồi! Đợi đến lúc bà ta đến, đến chút lòng cũng không còn nữa."Cô họ, dượng cháu đi thăm nhà ai rồi hả?" Lưu Xuân Yến hỏi."Đi Hạ gia rồi." Bà Phùng dừng thoáng một phát rồi nói ra: "Đi thăm cháu trai."Đối với bên ngoài, người Phùng gia không dám đem chuyện của Hạ Song Song nói ra, không riêng gì bởi vì Hạ Kiến Ninh uy hiếp, nếu nói ra Phùng gia bọn họ cũng mất mặt."Anh họ làm sao lại đột nhiên ly hôn vậy? Còn không muốn đứa nhỏ, Hiểu Phong cũng quá đáng thương." Lưu Xuân Yến nói ra.Bà Phùng hừ hừ một tiếng, không nói chuyện.Bà ta không thích nghe cái đề tài này?Lưu Xuân Yến cứ tiếp tục vây quanh cái đề tài này mà hỏi ah, hỏi đến lúc trên mặt bà Phùng rõ ràng không kiên nhẫn được nữa.Lưu Xuân Yến lúc này mới đột nhiên kịp phản ứng, sau đó xấu hổ mà đứng dậy: "Cái kia, không chừng buổi trưa hôm nay dượng ở lại Hạ gia ăn cơm không có trở lại, không đợi được cháu liền đi trước, năm sau lại đến.""Cũng được, thay ta hỏi thăm ba mẹ cháu, năm sau các người cùng nhau đến, lúc đó cô cô sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt." Bà Phùng nặn ra một khuôn mặt tươi cười nói ra."Được!" Lưu Xuân Yến xấu hổ rời đi.Bà Phùng cũng thở phào một hơi, trong nhà hiện tại không thích hợp để có khách tới thăm, trong phòng luôn luôn có nhàn nhạt mùi thúi.Bà ta không muốn dọn dẹp nước tiểu cho Từ Mai, hầu hạ cô ta sạch sẽ!Cho nên ông Phùng cùng Phùng Long đều trốn đi ra ngoài rồi, tránh khỏi có người đến thăm nhà.Bà Phùng một lần nữa khóa chặt cửa, sau đó đẩy ra cửa phòng ngủ của Phùng Long, liếc nhìn Từ Mai nằm trên giường vẫn không nhúc nhích phảng phất như một cỗ thi thể, lại đóng cửa rồi.Thật sự là tiện mệnh, nhiều ngày như vậy còn chưa chết....Lưu Xuân Yến đem xe đạp đạp trở thành Phong Hỏa Luân, trên đường đã ngã mấy lần trên băng, giỏ xe cũng bị ném đi cô cũng chẳng quan tâm, một đường đem xe đạp đến nhà anh trai.Hôm nay anh trai đột nhiên muốn cô nhìn Từ Mai đấy, có lẽ anh ấy biết rõ cái gì?"Anh trai! Tai nạn chết người rồi!" Lưu Xuân Yến nhìn thấy Lưu Xuân Dương liền hô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận