Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 819 - Thuyết Phục Chia Tay Hay Hoà Giải.



Chương 819 - Thuyết Phục Chia Tay Hay Hoà Giải.



Chương 819: Thuyết Phục Chia Tay Hay Hoà Giải.Người phụ nữ kia cũng không quá trẻ tuổi, nhưng rất đẹp, quần áo cũng rất mốt, cười rộ lên ôn ôn nhu nhu, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, làm cho người ta như tắm gió xuân.Cùng người lanh lẹ, nói nhiều, thích làm loạn như Chu Lệ Hoa hoàn toàn thuộc hai phong cách khác nhau.Hai mắt Hoa Chiêu sáng ngời, đoán được thân phận của người đó, Đường Phương Hà.Miêu Lan Chi cùng Đường Phương Hà hàn huyên, nhưng biểu hiện nơi đáy mắt lại có chút không hiểu rõ.Thấy Hoa Chiêu tiến đến, bà ấy thở phào vội vàng đem bọn nhỏ ôm lấy, lần lượt hôn mỗi đứa một cái."Hoa Chiêu đến rồi, có chuyện gì cô hãy hỏi con bé a." Miêu Lan Chi nói ra.Dạ?Hoa Chiêu nghi hoặc."Tôi vẫn luôn muốn gặp cháu." Đường Phương Hà dịu dàng mở miệng: "Tôi là giáo viên trường trung học số 6, thành tích thi tốt nghiệp trung học của cháu, hiện tại vẫn chưa ai có thể vượt qua, tôi muốn hỏi xem cháu có phương pháp học tập gì không, có thể truyền thụ cho nhóm đàn em phía sau?"Hoa Chiêu giật mình, hoá ra là lấy cớ này để Diệp Thành mang mình vào cửa đấy, cao minh.Cô lập tức nhiệt tình phối hợp, cùng Đường Phương Hà nói chuyện.Hoa Chiêu rất biết nói chuyện phiếm, mấy câu đã để cho Đường Phương Hà "Trong lúc vô tình" bại lộ rất nhiều ưu điểm.Diệp Thành cùng Diệp Mậu ở một bên nói chuyện phiếm, mấy lần nhìn qua đáy mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng tán thưởng.Đường Phương Hà cũng rất kinh ngạc, chăm chú đánh giá Hoa Chiêu.Sao bà có cảm giác, Hoa Chiêu đang cố ý "giúp" mình?Lại trò chuyện trong chốc lát, Hoa Chiêu đem "Chiến trường" giao cho Diệp Danh, cô bị mẹ chồng gọi vào phòng bếp."Chú ba con vậy mà lại mang phụ nữ đến thăm, tuy lấy cớ đường hoàng, nhưng sao mẹ cứ cảm thấy không đúng?" Miêu Lan Chi nói với Hoa Chiêu.Xuất phát từ trực giác của phụ nữ, bà cảm thấy không khí giữa Đường Phương Hà cùng Diệp Thành có chút không đúng."Mẹ cảm thấy bà ấy là người thế nào? Có tốt hơn Chu Lệ Hoa không?" Hoa Chiêu hỏi.Miêu Lan Chi lập tức nhìn về phía Hoa Chiêu: "Chuyện gì đã xảy ra?""Anh cả tìm người!" Hoa Chiêu lập tức nói.Miêu Lan Chi nhìn nét mặt của cô, lập tức giận liếc cô: "Hai người các con!"Hoa Chiêu đã đã biết, trong lúc này khẳng định không thể thiếu chuyện của nàng! Thậm chí chủ ý chính là nàng ra đấy! Bằng không thì việc này Diệp Danh mới không sẽ chủ động nói với nàng.Cùng một chỗ lâu như vậy, mẹ chồng cũng có chút hiểu rõ cô."Hì hì ~" Hoa Chiêu cười ngây ngô."Bất quá mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?" Cô truy hỏi.Miêu Lan Chi vươn cổ nhìn qua tấm kính quan sát, từ nơi này cũng có thể trông thấy Đường Phương Hà, dáng người ưu nhã mà ngồi ở chỗ kia, tư thái ưu mỹ theo sát mọi người nói chuyện phiếm."Mẹ trước kia đã nghe nói qua về cô ta, có vẻ không tệ, nhưng ai biết con người thật như thế nào?" Miêu Lan Chi nói."Lúc trước Chu Lệ Hoa nhìn cũng không tệ. Hơn nữa cái này người bây giờ đang làm dáng, phải bày ra những mặt tốt nhất, ai biết con người thật là cái dạng gì?"Hoa Chiêu buông tay: "Cái này thật sự chỉ có đến lúc đó mới có thể biết thôi.""Hai người các con, không có việc gì liền tìm việc." Miêu Lan Chi vậy mà phản đối việc Diệp Thành tìm người: "Nếu Chu Lệ Hoa đã, có thể đánh đến tận cửa đến!""Bà ta cũng không biết là chúng ta giới thiệu đấy, anh cả không nói, Đường Phương Hà không nói, bà ta cũng không biết!" Hoa Chiêu cảm thấy nếu như Đường Phương Hà thông minh, cũng sẽ không nói."Không quản các con nữa." Cũng đã như vậy, nhiều lời vô ích, Miêu Lan Chi bưng hoa quả đi ra ngoài rồi.Đường Phương Hà ở trong nhà ăn cơm xong mới đi, thời điểm ra đi đương nhiên là thuận tiện đi nhờ xe Diệp Thành.Điều kiện xã hội càng ngày càng tốt, Diệp Thành rốt cuộc cũng có xe riêng.Diệp Thành tự mình mở cửa xe, mời Đường Phương Hà lên xe.Đường Phương Hà ngẩng đầu, cười với ông ta.Diệp Thành cũng mỉm cười.Hoa Chiêu thấy tay nâng ngực, cô cảm giác kế hoạch của mình sắp thành công!Miêu Lan Chi sợ Chu Lệ Hoa náo loạn, Hoa Chiêu lại ngóng trông ngày đó đây này. Thực sự đến náo loạn, nói lên bà ta đã hoàn toàn mất đi Diệp Thành."Đừng cao hứng quá sớm, anh thấy chú ba còn chưa kịp phản ứng." Diệp Danh ở một bên nói ra."Như vậy mới đúng, cái này gọi là âm thầm bồi dưỡng, chờ đến lúc ông ấy kịp phản ứng, đã đủ hãm sâu, không cách nào tự kềm chế rồi!" Hoa Chiêu nói.Bằng không thì ngay từ đầu đã nhìn thấu, Diệp Thành khẳng định sẽ từ chối ngay lập tức.Diệp Danh nhìn cô một cái, tâm tư của phụ nữ. . . . Anh cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu.Lại ngồi chơi ở Diệp gia thêm một lát, bên ngoài tuyết đã rơi ít đi một chút, Hoa Chiêu liền tự mình lái xe về nhà.Vừa đến nhà, ngay ở cửa ra vào đã nhìn thấy Hứa Tri Minh.Trên vai trên đầu ông ấy rơi xuống một tầng tuyết, cửa ra vào cũng có một vòng dấu chân tới tới lui lui, nhưng bậc thang trước cổng chính lại sạch sẽ.Ông ấy căn bản không có gõ cửa, chỉ đứng ở cửa ra vào lưỡng lự."Sao không đi vào?" Hoa Chiêu hỏi."Chú chỉ muốn đến xem." Hứa Tri Minh tháo kính xuống, xoa xoa một cái rồi lại mang lên, nhìn Hoa Chiêu nói: "Tuy lời xin lỗi không thể nói thay, nhưng chú vẫn muốn thay người nhà nói một lời xin lỗi với các cháu."Ông ấy nói rất chân thành.Giờ này khắc này, tình cảnh này, Hoa Chiêu cự tuyệt không được.Cô gật đầu: "Cháu đã biết."Hứa Tri Minh lại dừng một chút, nói ra: "Tâm tình mẹ cháu khẳng định không tốt, cháu hãy khuyên nhủ bà ấy."Nói xong, quay người muốn đi.Hoa Chiêu sững sờ, ngăn ông ấy lại: "Khuyên nhủ cái gì? Khuyên nhủ chia tay hay là hoà giải?"Hứa Tri Minh dừng bước lại, lại đi trở về.Ông lại nhìn Hoa Chiêu.Biểu cảm trên mặt cô rất bình tĩnh, rất lý trí.Cũng đúng, đây không phải là một cô bé 20 tuổi đơn thuần bình thường.Có mấy lời nói với con bé, có lẽ con bé sẽ hiểu.Hơn nữa, có vẻ rất cần phải nói trước."Chú cũng không biết có nên tiếp tục cùng mẹ cháu hay không." Hứa Tri Minh nói ra tiếng lòng: "Chú rất thích bà ấy, bà ấy hoàn toàn phù hợp với những yêu cầu về người bạn đời đối với chú, ôn nhu, hiền thục, tâm địa thiện lương, thông tình đạt lý, trù nghệ khá tốt. Chú rất hi vọng quãng đời còn lại có thể cùng bà ấy trải qua.”"Người nhà của chú cũng rất thích bà ấy. . ."Hoa Chiêu nhướn mày, nhìn ông ấy."Đương nhiên, cái bọn hắn thích không giống với chú, người bọn hắn thích kỳ thật là cháu, là Diệp gia, là quyền thế."Hứa Tri Minh thở dài: "Chuyện này làm cho chú có chút xấu hổ, hoàn cảnh gia đình như vậy, sau khi kết hôn, mẹ của cháu cũng sẽ rất khó sống, cho nên, chú do dự."Hoa Chiêu chớp mắt, nhìn ông ấy từ chối cho ý kiến.Cái này Diệp Danh nói rất đúng, người này thật sự thanh tỉnh và lý trí, lại đem tâm tư của người nhà đều nói với cô.Cũng thật sự thông minh.Chút tâm tư này của Hứa gia, lúc này có thể cô nhìn không ra, tương lai bọn hắn khẳng định cũng sẽ bị lộ.Đã nhìn trúng cô, quyền thế của Diệp gia, về sau không thể thiếu muốn "Thơm lây", đề rất nhiều yêu cầu, dĩ nhiên là bại lộ.Ông ấy bây giờ nói ra, lại có vẻ thẳng thắn."Vậy chú cứ chậm rãi mà do dự ah." Hoa Chiêu nói ra: "Nếu như chú không làm gì được người nhà của mình, vậy đừng xuất hiện đây nữa, làm một bộ si tình như vậy. Mẹ cháu sẽ tiếp tục đi xem mắt đối tượng, đã trên đường rồi."Nói xong không hề để ý đến ông ấy, trở lại lái xe vào nhà.Nói ra tâm tư với cô cũng vô dụng, cô không nhìn thấy.Nhưng cô vẫn lưu lại cho ông ấy một chỗ trống, bởi vì rốt cuộc có muốn cùng ông ấy tiếp tục hay không, còn phải hỏi qua ý kiến của mẹ.Hoa Chiêu vào cửa, đã nhìn thấy mẹ mình kỳ thật cũng đang đứng ở cửa lớn, cách Hứa Tri Minh một cánh cửa.Trên người bà không có tuyết rơi, nhưng trên tuyết cũng không còn dấu chân của bà nữa.Bà ấy cũng đã đứng sau cánh cửa khá lâu rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận